DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 18

| 619 lượt xem | Khôi Vũ

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 18

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.

 

Chương 18: Năng lực thứ hai.

 

“Hội đồng Mèo con?” Victim bật cười. “Mấy tay đó thực sự thú vị đấy.”

“Phải, và đúng là mèo. Họ thực sự muốn trốn chui nhủi trong cái pháo đài đó.” Tôi bực bội đáp lại.

“Ta biết.” Giáo sư Liston nói. “Tất nhiên họ có đủ những điều để tự tin đến vậy. Pháo đài đó thực sự bất khả xâm phạm!”

“Chẳng có gì là bất khả xâm phạm cả! Ngục tù LeapStull cũng đã từng bất khả xâm phạm đúng không nào, rồi sau đó nó vẫn bị Chúa tể phá tan tành.”

“Chính xác thì Ngục tù LeapStull chỉ có một điểm yếu duy nhất là thành phố ARM – 1. Mặc dù rất rõ ràng để khoanh vùng những kẻ có khả năng làm được chuyện này nhưng có vẻ như… Nhà lớn đã sớm bị thao túng rồi.”

“Ý bác là Chúa tể đã thâu tóm được Nhà lớn ngay trước khi cuộc chiến diễn ra!”

“Ta nghi ngờ là vậy.” Giáo sư Liston nhún vai.

“Vậy tại sao tướng Fill còn tới giúp chúng ta?” Victim hỏi. “Hắn hoàn toàn có thể ngăn cản điều đó và dễ dàng tiêu diệt chúng ta nhanh hơn mà?”

“Trừ khi, hắn cố tình làm vậy! Có lẽ Chúa tể còn có mục đích khác và cuộc chiến chỉ là một cái cớ thôi.” Tôi gằn giọng.

“Con có nói Những người Bảo vệ sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến trừ khi nó gây hại cho khu rừng đúng không?”

      Tôi gật đầu.

“Theo ta thì Chúa tể muốn kéo Những người Bảo vệ vào chuyện này. Hắn đã nhắm tới khu rừng của trường WoodWorld.”

      Chúng tôi đang đi qua ngã tư phố Cliff, quãng đường về nhà còn khoảng bốn tiếng nữa, nhưng bản thân không sao có thể chợp mắt lúc này. Hình ảnh có sinh vật to lớn kia vẫn cứ ẩn hiện trong tâm trí, nó khiến tôi cảm thấy lạnh gáy.

     Thực sự nó có thật hay chỉ là những gì Hội đồng Mèo con tạo ra để khiến thằng nhóc này sợ hãi lúc đó? Tôi không biết nữa, nhưng họ đã thành công!

“Vậy là em đã chui vào cái quả địa cầu mini đó và tới thành phố lãng quên Atlantis?” Victim hỏi tiếp.

“Đại loại là vậy.” Tôi thừa nhận. “Họ làm thứ đó thật tài tình. Em có thể cảm nhận được cả nước biển nữa.”

“Có vẻ mấy tay này ưa thích những thứ rùng rợn, ý anh là thành phố đó đâu có thật đâu.”

“Cá nhân ta thì không khẳng định điều đó.” Giáo sư Liston chen vào. “Mặc dù chúng ta đang sống trong thời đại tiến bộ vượt bậc rất nhiều so với trước đây. Nhưng biển cả vẫn cứ rộng lớn để thách thức mọi cố gắng tìm hiểu về nó. Với việc hàng tá những tổ chức bỏ ra cả tấn tiền để chiêu dụ những nhà khoa học tài ba hòng tìm kiếm sự thật. Thật khó để nói bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng vì đồng tiền, nhưng họ cũng thu được những thông tin về sự tồn tại của thành phố như thế.”

“Ồ, vậy thực sự nó có thật sao?”

“Như ta nói rồi đó, không khẳng định được điều gì. Cách đây vài năm, Nicolas có chia sẻ một vài thông tin khá thú vị về chuyện này. Chắc chắn rồi, Hội đồng Mèo con rất hứng thú với thành phố lãng quên. Họ đo được một dạng sóng âm kì lạ, không giống bất kì sinh vật nào từng tồn tại được biết đến. Nó vang hàng trăm dặm dưới đáy biển.”

      Cơ thể giật bắn mình khi nghe tới điều đó, không lẽ…

“Còn gì nữa không bác?” Tôi vội hỏi.

“Ta không chắc. Đó là tất cả những gì được tiết lộ. Có thể họ còn biết nhiều điều khác nữa, nhưng Hội đồng Mèo con luôn giữ mọi thứ cho riêng mình.” Giáo sư Liston lắc đầu.

“Haha, có khi họ tính xây dựng lại thành phố ấy, một lâu đài tráng lệ hay một tòa tháp nào khác chẳng hạn, hoặc… cũng có thể một vườn thú nào đó. Có thể lắm.” Victim châm chọc.

“Em không nghĩ họ sẽ làm như vậy đâu, Victim.” Tôi buột miệng.

“Tại sao?”

“Khi được đưa xuống thành phố ấy trong quả địa cầu mini, em đã trông thấy một sinh vật khổng lồ, chắc vậy, dường như nó đang bị mắc kẹt tại đó.”

“Một sinh vật? Cái thứ quái quỷ gì có thể sống được ở độ sâu ấy? Mấy tay đó nói gì về nó?”

“Không. Họ tạo ra cho vui, vậy đấy.”

“Con nghi ngờ điều đó, phải không?” Giáo sư Liston nói.

“Vâng.” Lúng túng đáp lại, có lẽ giáo sư Liston đang nhìn thấy một thằng ngốc ưa tưởng tượng. “Nó rất thật. Và có vẻ như vẫn còn sống!”

“Ồ, thôi nào, làm gì có sinh vật nào như vậy tồn tại được cơ chứ.” Victim bắt đầu thiếu kiên nhẫn. “Cứ cho là những thứ điên khùng mà giáo sư Lista có thể làm được như tạo ra một Chúa tể hay đám quái vật của hắn đi chăng nữa thì chúng vẫn sống và thở trên cạn đó thôi. Nhưng đó là ở độ sâu hàng chục, có thể hàng trăm km dưới biển đấy!”

“Ừ, ta cũng nghĩ Victim nói đúng. Một sinh vật dưới đáy biển như vậy mà đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra thì thật khó có thể tưởng tượng nổi.”

“Nhưng bác đã nói họ dò được thứ sóng âm rất lạ và lớn mà?”

“Con trai, sóng âm không nhất thiết phải xuất phát từ một cơ thể sống. Hội đồng Mèo con cũng có thể tạo ra thứ như vậy để lôi kéo đầu tư.” 

     Thực tế, tôi muốn suy nghĩ sinh vật đó có thật nhiều hơn. Cảm giác kỳ lạ đang dần hiện lên trong tâm trí, nét đẹp đầy ma mị và đáng sợ của biển cả bắt đầu thôi thúc bản thân từ sau chuyện này.

      Thả người dài lên ghế một cách thoải mái để tự do mang trí tưởng tượng của mình quay về thành phố Atlantis, tôi thấy mình đang rơi xuyên qua làn nước biển trong xanh. Mùi vị mặn chát quện vào đầu lưới cùng sự lạnh lẽo và cô độc. Tại nơi sâu thẳm xa xăm, thân hình to lớn ẩn hiện trong bóng tối từ từ hiện ra. Không khí dường như bị rút cạn trong lồng ngực, tay chân tê buốt đông cứng. Những chiếc xúc tu đang chậm rãi vươn tới, và đôi mắt màu đỏ máu bừng lên chiếu thẳng vào tôi…

“Tỉnh dậy đi, anh bạn.” Tiếng người cùng với những cái lắc dữ dội khiến tôi giật mình nhìn quanh.

      Đây là Căn phòng Tâm trí. Gương mặt của nửa đối lập pha lẫn giữa lo lắng và bực bội, toàn thân ướt đẫm nước. Phía sau, chiếc lồng của bản thể Shady vẫn vương lại vài con cá đang nằm trên nền đất.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tôi mới là người phải hỏi câu đó mới đúng.” Anh ta đáp. “Cậu ổn rồi chứ?”

“Tôi…tôi ổn.”

“Cậu vừa biến chỗ này thành biển và thứ đó là gì vậy? Xem kìa, cậu làm con quạ của chúng ta rét run rồi.”

“Tôi không biết nữa.”

“Có lẽ cậu bị ám ảnh bởi thứ mà đám Mèo con tạo ra. Nó không có thật đâu.”

“Thực tình, tôi lại mong là thật hơn.”

“Cho xin đi, có ngày cậu sẽ dìm chết hai chúng tôi trong này mất.” Anh ta nổi quạu.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Tôi nhe răng cười đáp lại.

“Thôi bỏ đi.” Nửa đối lập xua tay. “Chúng ta nên tập trung vào việc phát triển các năng lực thì tốt hơn. Giờ thì rõ ràng về mục đích của Hội đồng Tối cao rồi đó, họ muốn là một thế lực ngang bằng Chúa tể. Nhưng với hắn thì chỉ có duy nhất bản thân mà thôi, vì vậy cuộc chiến hai bên sẽ sớm diễn ra.”

“Phải.” Tôi đồng tình. “Chắc hẳn trong mắt hắn, chúng ta chưa phải điều đáng ngại lúc này.”

“Tốt thôi, càng nhiều thời gian, càng tốt bấy nhiêu. Nhưng tôi tự hỏi chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu. Cái mớ năng lực này thực sự là một dấu hỏi to đùng!”

“Cũng có thể các ngươi chỉ có năng lực duy nhất là dòng máu Healing mà thôi.” Bản thể của Shady chen ngang. “Điều đó không phải là hiếm gặp. Mặc dù không phải là thất bại nhưng cũng không khác thứ một vô dụng cả.”

“Chẳng có gì là vô dụng cả. Đó là một năng lực cứu người.” Anh ta lớn tiếng nạt lại.

“Cứ cho là vậy đi. Rồi các ngươi sẽ đối đầu với Chúa tể bằng cách nào với thứ năng lực đó?”

“Đó không phải việc của ông. Cứ ngồi im trong cái cũi ấy đi.”

      Ông ta nói đúng, nếu điều đó thành sự thật thì chúng tôi sớm muộn cũng bị Chúa tể tiêu diệt. Tưởng tượng ra nhiệm vụ duy nhất của bản thân là chạy qua chạy lại cứu từng người trên chiến trường, thật hài hước và mỉa mai. Nhưng tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa, mọi thứ quá mơ hồ! Bỗng căn phòng rung chuyển dữ dội...

“Có chuyện gì vậy?”

“Ra ngoài mau, Zero!” Nửa đối lập ra lệnh.

      Chiếc xe của chúng tôi chao đảo bởi phía bên ngoài, cát bụi mờ mịt đen ngòm báo hiệu đó là một cơn bão lớn. Một cơn bão bất thường!

“Shady!” Tôi gằn giọng.

      Victim đang cố gắng giữ vững tay lái nhưng điều đó dường như vô nghĩa. Túm lấy giáo sư Liston đồng thời kéo mạnh anh ta về phía sau, tôi nhảy ra ngoài trước khi chiếc xe lao thẳng vào một căn nhà bên vệ đường. Những tiếng la hét hoang mang, khóc lóc trong sợ hãi vang lên khiến lồng ngực tôi thắt lại. Cả cơ thể bị nhấc bổng lên bởi những xúc tu mỏng manh ngay sau khi ra hiệu cho Victim đưa giáo sư Liston rời khỏi nơi này.

      Shady đứng đó một cách đầy tự tin, không gian của hắn tỏa ra mạnh mẽ nhanh chóng bao trùm khoảng không rộng lớn. Đây không phải là làn khói bình thường như thường lệ, nó khiến đôi mắt tôi bắt đầu bỏng rát.

“Xin chào, bé con.” Chất giọng lạnh lẽo quen thuộc vang lên văng vẳng.

“Pig of shadow.” Tôi gằn giọng và đưa tay che chắn khiến khung cảnh phía trước mờ mịt.

“Hội đồng Tối cao là những kẻ cao ngạo, mi nên biết trước điều đó mới phải.”

“Họ chỉ là những con mèo hèn nhát.”

“Ta không nghĩ vậy đâu, Zero.” Hắn bật cười. “Chúng đã chế nhạo mi.”

“Họ cũng chế nhạo Chúa tể giống y như vậy.” Tôi nhún vai.

“Và chúng sẽ sớm nhận được cái kết thích đáng.”

“Tôi thì lại mong Hội đồng sẽ đá đít các người đấy, họ rất tự tin về điều đó.”

“Không có gì có thể ngăn được chúng ta nữa, Zero. Chúng và lũ Người bảo vệ.”

“Chúa tể sợ những Người bảo vệ, phải không, Shady?”

“Lúc này thôi.”

“Chúa tể biết thứ trong khu rừng đó, trong căn phòng bí mật?” Tôi hỏi.

      Tôi đã nghĩ rằng Shady im lặng nhưng không, hắn cất tiếng trả lời: “Ngài không biết.”

“Chúa tể không biết?”

“Phải, ngài hay chúng ta đều không biết như bọn mi. Không ai trên thế giới này biết được ngoài chính tên phản bội Lista.”

“Chú ý từ ngữ, Shady, ông ấy tạo ra các người đấy.” Tôi nhoẻn cười.

“Chúa tể đã đánh giá ngươi rất cao.” Sự mỉa mai phả ra, ôm ấp bầu không khí bức bối. “Ngài đã đặt niềm tin vào ngươi rất nhiều. Nhưng ta sẽ chứng minh cho ngài thấy, ngươi chỉ là một thứ thất bại. Không hơn không kém!”

      Lưng áo bị rách toạc bởi những móng vuốt tàn bạo của Shady, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến bản thân không thể né tránh được. Làn khói này làm suy giảm mọi năng lực mà tôi có được, hơi thở mỗi lúc một nặng nhọc, đôi mắt hé ra đôi chút cố gắng tìm kiếm hắn trong vô vọng. Rõ ràng lúc này tôi không phải phải là đối thủ của Shady.

“Ta tự hỏi tại sao Chúa tể lại đề cao ngươi? Một mình ngươi đã đẩy lùi Lennox vào đêm đó nhưng như vậy là chưa đủ. Lũ Người bảo vệ đã ở phía sau chống lưng.”

     Ngay khi có một chút hơi thở phát ra từ Shady tôi liền lao tới và đâm vào khoảng không trống rỗng, để rồi ngã dúi về phía trước.

“Ta biết chuyện thằng nhóc Fasmict đã tới tìm ngươi vào đêm trước.”

      Hắn biết chuyện đó?

“Ông đã theo dõi tôi?” Tôi hỏi lại. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền bởi đau đớn.

“Luôn luôn, bé con à.” Shady khục khặc cười. “Ngươi luôn trong tầm mắt của bọn ta. Và chúng ta biết nhiều hơn những gì ngươi biết.”

      Shady túm lấy cần cổ và nhấc bổng cả cơ thể lên. Sự lạnh lẽo tỏa ra từ hắn đã giảm bớt phần nào so với lúc trước, nhưng nó vẫn khiến tôi run lên từng hồi tê buốt. Chân tay cứng lại mệt mỏi, sức lực đang dần cạn kiệt trong làn khói chết chóc này.

“Mordin, một lão già yếu đuối nhưng y vẫn có thể lợi dụng được, đó là lý do vì sao thứ thất bại đó còn được phép tồn tại… nhưng cái cách ngươi đối mặt với một con quái vật ấy, đã thực sự làm ta ấn tượng.”

      Hắn biết về Mordin! Đó là điều mà tôi có thể nghĩ ra, nhưng hắn có biết được ông ấy giấu những gì không?

“Ngươi đã khiến ta sợ hãi trong khoảnh khắc.”

      Một lần nữa lao tới liều lĩnh, tôi va mạnh vào chiếc xe gần đó khiến lớp gia kim loại lõm vào đôi chút.

“Nhưng với ta, đó không phải là sức mạnh nào cả. Đó chỉ là hiện thân của một con thú không thể kiểm soát được cơn khát máu của nó mà thôi!... Giống như cha của ngươi. Một cảnh tượng mới hãi hùng làm sao, chắc ngươi đã phải khó khăn lắm mới có thể tồn tại sau những cơn ác mộng mỗi đêm. Khi tiếng la hét của bà mẹ vẫn vang lên văng vẳng trong não! Thứ ta để lại trong cơ thể ngươi đã làm tốt việc của nó. Vì trước mặt ta lúc này chỉ là một thứ thất bại đang cố gắng tạo nên điều khác biệt trong cuộc chiến này mà thôi.”

“Hahahah…” Tôi bật cười và quệt đi vệt máu trên khóe miệng.

“Tuyệt vọng quá rồi sao?” Shady hỏi, sự mỉa mai pha lẫn hồ nghi.

“Không, tôi cười vì thứ ông vừa nói tới. Thú thực thì giờ bản thể của ông trông y như một con quạ, ý tôi là nghĩa đen đó. Và cám ơn vì lời hỏi thăm, tôi luôn có một giấc ngủ ngon lành.”

“Có điều gì thú vị đang xảy ra trong tâm trí ngươi vậy, bé con?”

      Những ngón tay gầy gộc, sắc nhọn của hắn đang vươn tới để cố cắm vào giữa trán. Nhưng ai đó đã lao tới đá văng hắn ra xa.

“Cậu ổn chứ, Zero?” Victim lên tiếng.

“Anh quay lại đây làm gì? Giáo sư Liston…” Tôi lo lắng hỏi.

“Ông ấy an toàn rồi. Và tôi còn món nợ với tên này.”

“Đừng có ngu Victim, anh không thể đấu lại hắn đâu.”

“Anh biết, còn nhớ bài học anh dạy cậu không? Đôi khi đôi mắt của chúng ta mới là kẻ thù. Tôi biết cậu cần nghỉ ngơi một lát, để đó cho tôi.”

      Victim ngăn đi những lời cự cãi tiếp theo, anh kéo tôi xa ra đôi chút và đứng dậy đối đầu với kẻ thù.

“Hãy quan sát. Được chứ?” Victim thì thầm.

“Victim.” Shady nhún vai. “Kẻ thù ưa thích của ta. Ngươi luôn là kẻ mà ta muốn bẻ đầu trước tiên.”

“Ta cũng vậy, Pig of Shadow.”

“Lần này sẽ chẳng có ai cứu được ngươi đâu!”

     Làn khói ngay lập tức ôm lấy Victim để kéo anh vào cuộc chiến còn dang dở năm xưa. Xếp chân lại một cách gọn gàng, tôi thả lỏng cơ thể để việc hồi phục có thể diễn ra mau chóng đồng thời lắng nghe từng chuyển động nhỏ nhất từ xung quanh. Dòng máu Healing trỗi dậy mạnh mẽ, nó xoa dịu vết thương phía sau lưng và nhịp thở trong lồng ngực đã đều đặn trở lại. Sự nhạy bén của đôi tai lúc này khiến tâm trí chìm vào sự hỗn loạn của hàng đống những âm thanh xa gần.

“Hự!!!!!” Tiếng kêu lên đau đớn của Victim giúp tôi mau chóng nhận ra được vị trí của cả hai ở đâu.

    Dồn hết mọi thứ về từng cử động, hơi thở của anh, trước mắt tôi đang dần hiện ra hình ảnh Victim đang chiến đấu mơ hồ. Shady vẫn đang vờn con mồi như thường lệ, nhưng anh chỉ là một người bình thường.

    Máu nóng bốc lên, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim nhói lên theo từng tiếng di chuyển vang lên bên tai. Sự nóng vội đang nuốt chửng lấy cơ thể. Không được! Tôi không được để con quái vật được xổng ra một lần nữa! Victim rớt bịch xuống nền đất thô bạo, anh văng ra khỏi làn khói với thân hình te tua, bê bết máu trước khi tiếp tục bị kéo tuột vào trong.

Cảm giác yếu đuối bất lực này, nó khiến tôi trở nên chán ghét bản thân mình. Trong thoáng chốc, suy nghĩ cầu xin hắn dừng lại hiện lên một cách rõ ràng. Không phải là Victim!

“Được rồi đó, chàng trai.” Shady mỉm cười, hắn hiện ra với bàn tay trái đang lôi anh ấy kéo lê trên nền đất. “Như ta đã nói sẽ chẳng có ai có thể cứu được ngươi lúc này nữa.”

“Ồ, thôi nào, ngươi… mong chờ điều gì ở ta, Pig,... ta sẽ không khóc để cầu xin mạng sống đâu.” Victim nhe răng đáp lại.

     Thân hình anh văng mạnh lên không trung, Shady đưa bàn tay đen đúa của mình xuyên qua nó khiến máu tươi tuôn ra xối xả phủ kín cơ thể hắn.

“KHÔNG!!!!!!!”

      Bất chấp mọi thứ tôi lao thẳng vào phía trong làn khói. Nhưng lần này tôi sẽ không chạy trốn nữa, ra lệnh cho đôi mắt mở ra một cách giận dữ. Nước mắt bốc hơi ngay lập tức khiến nó bỏng lên đau đớn. Vào khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng kỳ lạ, không còn những tăm tối mờ mịt nữa, tất cả đều sáng lên trên nền vàng nhạt. Cánh tay của Shady bị chặn lại trước sự ngỡ ngàng của hắn.

“Đôi mắt của ngươi?” Sự thảng thốt lan truyền trên từng từ ngữ.

      Tôi không quan tâm điều hắn vừa nhìn thấy, nhưng lúc này hắn phải trả giá!

      Tung cú đấm vào giữa khuôn mặt lúng túng của kẻ thù trước khi quật mạnh xuống nền đất. Shady luống cuống bò dậy, hai cánh tay đỡ lấy cú sút của tôi một cách khó khăn.

      Hắn không được phép tồn tại, giết hắn đi, Zero!...

Liên tiếp những cú đánh tiếp theo khiến hơi thở Shady yếu dần, nhịp tim của hắn trở nên rối loạn. Hắn đang sợ… hắn sợ nhìn vào mắt của tôi

      ... Đúng rồi, giết hắn đi Zero, hắn đáng phải chết…

Không, không, tôi không muốn giết người…

Nhìn xem hắn làm gì với Victim đi, HẮN ĐÃ GIẾT ANH ẤY…

Tôi không muốn giết người!... Làm ơn…

Mở to mắt ra, đồ yếu đuối, HẮN GIẾT VICTIM!...

Phải,… trả thù!...

      Ngắm nhìn con mồi đang lùi lại vô vọng, tôi có thể ngửi thấy mùi hương đang tỏa ra từ thứ đang đập trong lồng ngực kia, thật hấp dẫn và thỏa mãn. Vươn cánh tay tóm lấy Shady, nụ cười thèm khát hiện lên trên môi…

“Hôm nay đủ rồi.” Tiếng ai đó cất lên, đồng thời cánh tay vội vã rút lại vì đau đớn khiến tôi bừng tỉnh.

      Là hắn, kẻ đã có mặt trong khu rừng WoodWorld để ngăn chặn cuộc chiến nổ ra khi bố John xuất hiện. Và giờ hắn ở đây một lần nữa để cứu vớt Shady. Lớp áo chùng màu mận bị gió bão thổi tạt mạnh mẽ để lộ ra vóc dáng thanh mảnh phía trong… Mái tóc vàng óng ả, đôi mắt màu nước biển đầy cuốn hút hiện lên một cách rõ ràng…

“Ngươi làm ta thất vọng đấy, Shady.” Cô gái lên tiếng. Chất giọng lạnh lẽo và đầy ma mị. “Ngươi nên cảm ơn vì mình còn có tác dụng. Đưa hắn đi!”

      Tôi đứng im lặng, áp lực từ cô gái đó quá lớn. Nó khiến cơ thể không thể cử động được, con quái vật cũng đang rên lên ư ử vì sợ hãi. Sự sợ hãi tương đồng với con quái vật – Mordin mà tôi từng cảm nhận được trước đây.

“Cậu đã thể hiện được mình đúng với kì vọng của ngài.” Cô gái mỉm cười. “Tôi hi vọng chúng ta sớm được đối mặt với nhau.”

      Và cả đám biến mất sau màn khói đen bao quanh. Nhịp đập khe khẽ từ phía sau khiến tôi giật mình quay lại. Victim còn sống! Vội vã chạy lại phía anh đang nằm, máu tươi ướt đẫm nền đất. Vẫn còn kịp để có thể cứu lấy anh ấy!

Cắt đứt mạch máu một cách bất chấp, cảm giác đau đớn dường như đã mất đi lúc này. Dòng máu Healing đang có tác dụng, nó hàn gắn vết thương nhanh chóng. Nhưng Victim thig không, anh bật dậy đau đớn và ôm bụng ho sặc sụa khiến chúng lại tiếp tục bung ra. Mọi thứ đang tệ đi. Lượng máu Healing đưa vào cơ thể Victim không đủ chỗ lấp đi phần máu anh ấy mất ra theo những cơn ho.

Mắt tôi bắt đầu hoa lên váng vất, ôi không được phép ngừng lại, dòng máu Healing sẽ giết chết anh ấy… hoặc tệ hơn nữa! Khuôn mặt Victim dần trở nên tím tái, cơn đau cào xé cơ thể anh từ vết thương cũng như dòng máu Healing đang mất đi tác dụng.

Tôi phải làm sao bây giờ!...

“Dừng lại ngay, Zero!” Giọng nói vang lên trong tâm trí. “Cậu đang giết cả hai chúng ta đấy!”

“Tôi không thể bỏ mặc anh ấy được...” Tôi run rẩy trả lời.

“Chúng ta không cứu được anh ấy đâu. Quá muộn rồi!”

“Không, chúng ta sẽ làm được! Chúng ta phải làm được!”

“Nghĩ đi Zero, nếu chết ở đây, lúc này, mọi thứ sẽ chấm dứt!”

“Không! Anh ấy là anh trai của tôi!...”

      Nửa đối lập im lặng, chỉ lặng lẽ thở dài. Đôi chân khụy xuống rã rời, dòng máu Healing chống lại. Nó không cho phép tôi làm hại chính mình. Đưa tay lên che lại nhưng bản thân không thể ngăn cản được một ngụm máu tươi trào ra từ miệng của mình. Chỉ còn một cách thôi, vội vàng đỡ lấy Victim lên vai mình và lấy hết sức mình chạy về phía trước. Phía khu rừng của trường WoodWorld…