Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 15
| 452 lượt xem | Khôi Vũ
Cắt sâu mãi mãi là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.
Chương 15: Năng lực đầu tiên.
“Sao cậu lại cứu tôi?” Viktor lên tiếng, chắc cũng cần một tháng nữa anh ta mới có thể tự ăn được với hai cánh tay được băng bó lại một cách gọn gàng.
Tôi ngồi ở cuối giường bệnh tại nhà giáo sư Liston và suy nghĩ lại việc lẽ ra nên để Viktor ngủ thêm lâu hơn chút nữa để có dịp cảm nhận vị đất cho quen dần, rõ ràng bản thân đã quá nhẹ tay.
“Trông tôi có giống những người trong gia đình nhà Faust không?” Hỏi vặn lại, tôi khẽ nhướn chân mày lên.
“Nhưng việc bỏ mặc cũng là một lựa chọn đấy.”
“Ồ, có lẽ vì tôi là người bao dung… Hoặc cũng có lẽ tôi đã sai!” Ánh mắt của anh ta chuyển hướng đột ngột sang Kyra đang bước vào khiến tôi khó chịu.
Cô bạn mang tới một ly nước hoa quả cùng chút đồ ăn nhẹ.
“Cám ơn em.”
Nhưng gần như ngay lập tức tôi kéo Kyra về phía mình và để cô nàng ngồi cạnh đó.
“Anh nợ tôi lần này.” Tôi cảnh cáo.
“Tôi biết.” Viktor cộc cằn đáp.
“Anh thực sự yêu quý Fasmict hả?” Kyra chen vào.
“Thằng bé chưa bao giờ coi tôi là người ngoài ở gia đình đó cả.”
“Nghe này, Viktor.” Tôi nói luôn. “Không gì đảm bảo an toàn cho cậu em trai bé bỏng của anh vào lần gặp sau đâu.”
“Tôi có thể tự cứu lấy em trai mình!”
“Chúc may mắn.” Tôi đứng dậy và ra hiệu muốn Kyra đi cùng.
“Mình sẽ ở lại thêm chút nữa.” Kyra mỉm cười gượng gạo.
Có gì đó nhói lên trong lồng ngực, nhưng tốt nhất là lúc này tôi tránh đi thì hơn. Hai người đó, thực sự kì lạ, họ dường như đang che giấu điều gì đó riêng tư.
Leo lên chóp ngôi nhà của giáo sư Liston, không có lối đi nào lên đây cả, nhưng với tôi thì lúc này điều đó thực sự dễ dàng. Ngồi bên cạnh chiếc chuông mà tôi cũng không hiểu giáo sư Liston treo nó lên đây để làm gì để ngắm nhìn bầu trời đang đỏ rực lên trước khi ngả dần về bóng tối. Không khí mát lạnh, êm dịu này khiến tâm trí chìm vào những câu hỏi chẳng có lời giải đáp…
“Cậu mất nhiều thời gian hơn tôi suy nghĩ.” Nửa đối lập lên tiếng nghiêm nghị trong khi đang ngồi đọc sách.
Thật hài hước khi nghĩ rằng, ngày nào đó, tôi có thể nhìn lại chính mình với một cuốn sách trên tay như bây giờ..
“Nhưng mọi thứ không quá tệ phải không?” Tôi đáp và tự lấy một chiếc ghế dài rồi nằm trườn lên đó. “Ít nhất Viktor còn sống.”
“Cậu đã có thể chết.” Shady chêm vào. Vị quản gia của Căn phòng Tâm trí vẫn đứng yên tại đó.
Tôi nhún vai.
“Nếu tiếp tục như vừa rồi, thì cả hai chúng ta đều không còn tồn tại được đâu.” Không khí ở đây đã thay đổi nhiều hơn lúc tôi còn tự giam mình lại, anh ta cũng chẳng hề nghiêm túc như vậy.
“Tôi ổn.” Tôi đáp lại một cách khó chịu.
“Nếu kẻ ngoài đó không phải là Shady hay mấy tên yếu kém kia thì cậu đã thất bại ngay từ phút đầu tiên bị tóm.”
“Đây là lần đầu tiên tôi chiến đấu. Nhớ không?”
“Vì vậy tôi mới nói cậu may mắn.”
“Cứ cho là vậy đi. Anh chắc mình sẽ tốt hơn chứ?”
Gập cuốn sách lại một cách đột ngột, anh ta nhìn Shady đầy ngụ ý rồi mỉm cười.
“Nếu là tôi à, tôi sẽ chỉ mất một nửa thời gian để giải quyết chuyện này thôi.”
“Ồ, đó cũng là từng ấy thời gian tôi đánh bại anh đấy.” Tôi phản pháo một cách thích thú.
Nguồn áp lực khổng lồ ào tới khiến tôi giật nảy mình nhìn quanh, anh ta đã biến mất!
“Nếu đây là một trận chiến sống còn…” Nửa đối lập thì thầm. “… thì tôi đã bẻ cổ cậu rồi!”
Cả cơ thể bị nhấc lên một cách dễ dàng và văng ra xa. Xoay người lại để tiếp đất bằng cả bốn chi, tôi nhún người phản công. Lách người né tránh đẹp mắt nhưng anh ta quên rằng chúng tôi đều có được suy nghĩ của nhau, và vì thế việc dùng chân phải cắm chặt xuống dừng lại đột ngột rồi tung một cú đá vào lưng đã trúng đích. Đứng phủi tay trong tự mãn, tôi đợi chờ anh ta lao vào một lần nữa.
“Có thể cậu đánh ngã được tôi nhưng về điều này cậu vẫn chưa thể vượt qua tôi.” Khẽ lau đi vệt đỏ trên môi, nửa đối lập vẫn giữ nguyên nụ cười thường lệ.
“Cứ thử xem.” Tôi đáp lại thách thức.
Với hai bàn tay khẽ siết lại, cả căn phòng tâm trí rung lên dữ dội, không khí xung quanh anh ta bị kéo căng mỗi lúc một lớn hơn. Tôi nhận ra màng trọng lực vô hình tạo nên sức hút mạnh mẽ cuốn lấy mọi thứ mà nó chạm phải.
“Đó là điều cậu còn thiếu.” Shady đáp lại ánh nhìn hoang mang.
Điều gì đó mách bảo rằng, nếu không ngăn nửa đối lập lại, tất cả sẽ biến mất vĩnh viễn. Hít một hơi dài liều lĩnh, tôi lao thẳng tới với tốc độ nhanh hơn trước đây.
“Ngu ngốc.” Shady lẩm bẩm.
Và ông ta đã đúng, bức tường nổ tung, tôi không thể làm gì được ngoài việc bỏ mặc thân thể mình bị trượt mạnh lên nền đất. Toàn thân đau nhức cùng các cơ bắp căng ra mỏi mệt, sức lực dường như bị rút cạn sau vụ va chạm.
“Nếu muốn tôi hoàn toàn có thể tiêu diệt cái suy nghĩ yếu đuối là cậu rồi chiếm luôn thân thể này.” Anh ta nhả từng từ một cách đe dọa.
Ánh mắt đó, ánh mắt của sự thù hận đang cháy lên, hàng trăm tiếng kêu la thảm thiết và thù hận của quá khứ bủa vây lấy tâm trí. Căn phòng Tâm trí đang than khóc!
Không được, tôi không thể để nó nuốt lấy mình một lần nữa…
“Tôi nghĩ là đủ rồi.”
Nửa đối lập đứng đó ngắm nghía lòng bàn tay một cách kì quặc trước khi cúi mình xuống chỗ tôi đang nằm che đi đôi mắt chán nản.
“Chỉ lần này thôi đấy, bồ tèo.” Anh ta lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Thật kì diệu, sức mạnh đang hồi phục theo từng nét ấm áp, êm dịu. “Chúng ta đã có được năng lực đầu tiên rồi.”
Thả lỏng cơ thể nghỉ ngơi để cảm nhận những mệt mỏi, những cơn đau đè nén, những hình ảnh không bao giờ có thể quay trở lại…
… Một cơn gió lướt qua đánh thức trở về thực tại, nó mát lạnh nơi khóe mi khiến tôi nhận ra nước mắt mình đang lặng lẽ rơi từng giọt. Nhìn khung cảnh thành phố đang lên đèn chậm rãi và tự hỏi mọi chuyện rồi sẽ như thế nào?
Tôi vẫn nhớ vào thời điểm này nhiều năm về trước, khi cả gia đình chuẩn bị cho chuyến đi tới cánh đồng thảo nguyên mênh mông của phía Bắc, tôi cùng Crystal được dạy cưỡi ngựa. Rồi khi đêm xuống cả hai đứa nằm dài trên đó để ngắm đom đóm và trăng. Chúng thật yên bình. Vòng xoay của cuộc sống đã thay đổi mọi thứ. Sau cuộc chiến, Crystal đã chọn việc rời đi để dẫn dắt những người của gia đình cùng Kenji ở phần còn lại của thế giới. Tôi nhớ nó, nhớ những lúc tập kịch bên nhau mỗi đêm…
Trong đám bạn ở trường WoodWorld, Timy là đứa duy nhất ở lại, ngài Lumiscape Bự sẽ chẳng bao giờ rời khỏi tòa tháp cả. Bố mẹ đặc biệt thích những gì người đàn ông đó viết nên. Nhưng dạo gần đây chẳng còn tiếng cười nào nữa, bạo loạn đang diễn ra khắp nơi. Tôi sợ rằng, không bao lâu nữa, Nhà lớn sẽ rơi vào tay Chúa tể. Đó là nơi dễ bị tấn công nhất, vòng bảo vệ của các Thủ lĩnh đã vỡ nát. Nếu hắn có thể nắm trong tay Hội đồng Tối cao cũng như Nhà lớn thì đó sẽ là lúc cuộc chiến kết thúc. Tôi nghĩ mình cần hỏi ý kiến những người bảo vệ về chuyện này.
Tiếng cười nói làm tôi dừng chân trước phòng ăn, mọi người đều đang ở đây. Tôi có thể cảm nhận được sự thích thú phảng phất trong hơi thở của cô bạn bên cạnh Viktor.
Có lẽ mình không nên vào đó lúc này.
Mỉm cười, đây chẳng phải điều bản thân đã luôn muốn sao, sự bình yên nhỏ bé và đơn giản. Khung cảnh yên lắng của thành phố phía bên ngoài dường như cuốn hút hơn, tôi đã từng bước đi như vậy trong cơn ác mộng của Shady, nó khiến bước chân có phần dè chừng hơn khi tiến tới căn nhà rách nát ấy.
Ồ, ông ta vẫn đang bật giai điệu chết chóc của mình, nhưng giờ chúng không còn đem lại cảm giác khó chịu nữa. Gõ cửa một cách nhẹ nhàng, tôi có thể nghe thấy tiếng di chuyển chậm rãi.
“Tôi đợi cậu nãy giờ.” Mordin lên tiếng ngay khi mở cửa ra.
Nhe răng cười đáp lại, tôi đi thẳng tới chiếc ghế dài của Mordin rồi nằm dài ra đó.
“Trông cậu có vẻ ổn. Một chút trà chứ?” Mordin lịch thiệp mời mọc.
“Vâng, cám ơn.” Thực tế mà nói thì đó là một ý tưởng không tệ, ngắm nhìn căn phòng, tôi nhận ra ông ta có rất nhiều những bức ảnh đã cũ trên giá. Đều là ảnh của cô gái có tên là Diarina.
Câu chuyện của họ là điều duy nhất khiến mọi người nhớ tới Mordin. Chính bản thân không lâu trước đây cũng đã từng ác cảm với lão, nhưng giờ trước mắt tôi là một con người hoàn toàn khác, bi thương và khắc khổ.
“Của cậu đây.” Mordin đặt trước mặt tôi một tách trà màu nâu đậm, mùi thơm của nó dịu nhẹ nhưng đầy cuốn hút.
“Đó là loại trà gì vậy?” Tôi nhấp một ngụm nhỏ. Nó có vị hơi ngọt, thanh của hoa nhài.
“Đặc chế đấy. Nó giúp chế ngự những cơn bộc phát bất thường.”
“Tôi thấy rồi.”
“Cậu cảm thấy sao?” Lão ngồi xuống ngay ngắn ở phía đối diện.
“Tôi nghĩ mình ổn.” Tôi nhún vai đáp lại.
“Đó là một quyết định đúng đắn.” Mordin nói tiếp. “Mặc dù, ta biết nó rất khó khăn với cậu.”
“Tôi biết.” Với chất giọng chân thành, tôi ngả lưng một cách thoải mái. “Kể tôi nghe về chuyện của ông được không? Khi ông còn trẻ ấy.”
Mordin chững lại đôi chút, lão quay sang ngắm nhìn bức ảnh trên giá, bão tố đang nổi lên trên đôi mắt màu xám, nhưng không phải là sự thù hận mà đó là những kí ức tiếc nuối.
“Tôi xin lỗi, có lẽ là lúc khác.”
“Được rồi.” Mordin chắt lưỡi. “Lúc này đây có nhiều thứ quan trọng hơn.”
Nhấp một ngụm trà lớn, lão nói tiếp: “Cậu vẫn gặp bản thân mình vào mỗi đêm?”
“Luôn luôn.” Tôi thừa nhận. “Và cả Shady nữa. Ông ta giờ đã trở thành một quản gia chính hiệu.”
“Hắn ta đã nói không hề cảm nhận được năng lực đặc biệt nào ở cậu phải không?”
“Đúng vậy, nhưng nửa kia lại cho rằng, chúng tôi đã có năng lực đầu tiên.”
“Đó là năng lực gì vậy?”
“Tôi không biết. Hoàn toàn chẳng có chút cảm giác gì đặc biệt cả.”
Mordin chăm chú nhìn tôi. Anh ta cũng không nói năng lực ấy là gì. Thật kì lạ, lần này chúng tôi không nhìn được suy nghĩ của nhau. Có điều gì đó rất mơ hồ!
“Chắc cậu vẫn nhớ rằng tôi từng nói một cá nhân sẽ là thất bại nếu chúng không có bất kì năng lực nào của riêng mình.” Mordin nói, như thể ông ta đang lên án tôi vậy.
“Tôi nhớ.” Tôi hạ giọng. Có thể ông ta đã đúng.
“Nhưng, vẫn còn một trường hợp ngoại lệ, Zero.”
“Đó là gì?”
“Thông thường, những người như chúng ta, tôi tạm gọi là Gen-1 (thế hệ thứ nhất), sẽ sở hữu từ hai tới ba năng lực của riêng mình. Tất nhiên tôi không tính mấy cái sức mạnh cơ bắp ngu xuẩn.”
Lão có vẻ gay gắt hai cái từ cơ bắp, điều đó làm tôi hơi cảm thấy buồn cười khi có lẽ nào Mordin là người duy nhất không có được thứ sức mạnh đó.
“Chúa tể, chắc hẳn vượt xa những điều đó.”
Tôi gật gù đồng ý.
“Phải, đó là lý do ông ta là Chúa tể. Chẳng ai có thể đánh bại hắn cả, lúc này là vậy.”
“Và tôi thậm chí hồ nghi về năng lực mà mình có được.”
“Ừ, trong quá khứ cũng có những người chẳng có một năng lực nào cả. Họ là những thất bại.”
“Vậy trường hợp ngoại lệ ông nói là gì?”
“Điều này chưa thực sự xảy ra. Dựa vào ghi chép còn sót lại của giáo sư Lista có nhắc tới một trường hợp đặc biệt nằm giữa thất bại và… bất bại!”
Không khí như ngừng lại vài giây sau những lời cuối cùng của Mordin. Bất bại? Với kẻ không hề có siêu năng lực nào sao?
“À, tốt lắm, một bước nhảy vọt từ một kẻ thất bại thành một Chúa tể mới sao.” Tôi đáp với giọng chán nản. “Ông thật biết đùa.”
“Lạc quan lên nào cậu bé.” Mordin bật cười. “Tôi nghĩ rằng, năng lực của cậu chưa bộc lộ thôi.”
“Vậy những người thất bại đó, họ giờ ra sao?”
“Chết.” Mordin đáp gọn.
“Chết?”
“Phải, chết, Chúa tể là kẻ hướng tới sự hoàn hảo, ông ta không để bất kì kẻ nào như vậy tồn tại trong hàng ngũ.”
“Đúng là đồ máu lạnh!”
“Về điều này, tôi không hẳn là nghĩ Chúa tể sai.” Mordin chắt lưỡi.
“Đó là giết người đấy, Mordin!” Tôi phản pháo.
“Không, Zero, với những thí nghiệm thất bại thì không.”
Ông ta đang nói về chuyện gì vậy? Ủng hộ việc Chúa tể cướp đi sinh mạng của một người chỉ vì họ phải chịu sự thất bại sao? Chẳng ai mong muốn muốn trở thành thứ như vậy cả?
“Những thí nghiệm thất bại…” Mordin nói tiếp. “Không đơn thuần là họ không có bất kì năng lực riêng nào. Họ có thể trở nên mất kiểm soát vào một thời điểm nào đó, rồi biến thành thứ mà người đời đã gọi là quái vật… Là vậy đấy, Zero, vậy cậu nghĩ sẽ kết thúc cuộc đời họ như một con người hay để họ tự tay cướp đi mạng sống của người khác?”
“Tôi…” Cổ họng tôi nghẹn lại lúng túng, đó không phải là một câu hỏi dễ dàng. “Phải có cách nào đó chứ!”
“Không có cách nào cả, thất bại đồng nghĩa với cái chết.”
Đó là lý do John trở thành quái vật ư!
Những suy nghĩ nhảy lên liên hồi trong tâm trí tôi, ông ấy đã thất bại. Tôi vẫn nhớ cái nhìn chết chóc của bố John khi ông xuống tay với Martin và mẹ. Đó không còn là bố John mà chúng tôi luôn đặt niềm tin nữa, đó chỉ là một con quái vật thèm khát máu thịt…
“John khác biệt.” Mordin lên tiếng. “Với việc từ chối Những người Bảo vệ, anh ấy không hề được như cậu.”
“Vậy tại sao ông ấy vẫn biến thành quái vật?” Tôi hỏi, mọi chuyện càng lúc càng khó hiểu và rối rắm.
“Tôi không biết chuyện này, cậu bé. Nhưng tôi cho rằng hội Thánh đường Morgan sẽ biết.”
Điều đó thì tôi có nghĩ tới, nhưng thực sự Thánh đường Morgan là một thế lực khó đoán nhất lúc này. Họ gần như không tồn tại.
“Những người bảo vệ nói sao về chuyện này?” Tôi bất giác hỏi tiếp.
“Họ không quan tâm. Như cậu thấy rồi đó, nhiệm vụ của họ chỉ là bảo vệ khu rừng của trường WoodWorld mà thôi.” Mordin đáp.
“Còn ông thì sao?”
“Tôi à, hà hà, tôi tự do làm điều mình muốn.”
Đó cũng là một điều khiến tôi thắc mắc khi từng nghĩ lão sẽ là một trong số những người bảo vệ. Nhưng họ không hề nhắc tới Mordin giống như vậy, mà lão giống một người đưa tin tức nhiều hơn. Thậm chí trong cuộc chiến hay ngay lúc này, đội quân của Chúa tể cũng không hề động tới lão cả. Vì sao vậy? Tôi không biết nhiều về Mordin ngoài những câu chuyện được kể lại. Lão nhận lời bố John bảo vệ cho gia đình tôi, cung cấp thông tin cần thiết mà chẳng hề gặp bất kì nguy hiểm. Thật kì lạ!
“Thực sự mà nói tôi suy nghĩ việc Chúa tể sẽ sớm trở lại.”
“Cuộc chiến vừa rồi không phải điều mà Chúa tể hướng tới.” Mordin đáp. “Hắn đang thăm dò thực lực.”
Tôi không bất ngờ lắm về điều ông ấy nói. Chúa tể xem ra không hề biết tới sự tồn tại của chiếc đèn pin, ông ta đã hoàn toàn bị bất ngờ và hứng trọn sức mạnh của nó.
Cụ Jim đã làm cách nào để đối chọi lại sức mạnh đáng sợ của Chúa tể trong quá khứ? Khi mà con cháu của cụ còn không qua nổi một cuộc chiến thăm dò thực lực? Sự liên kết của ba thủ lĩnh đứng đầu trong cuộc chiến này đã vỡ nát hoàn toàn, giờ chỉ còn lại duy nhất chúng tôi mà thôi.
“Tôi biết cậu đang suy nghĩ tới điều gì.” Mordin nhún vai. “Cuộc chiến chưa bắt đầu nếu Chúa tể chưa nắm được thứ ông ta muốn. Đó là sự thao túng.”
“Nhà lớn. Chắc chắn là vậy rồi. Nơi yếu nhất mà tôi có thể hình dung ra.” Tôi đáp.
“Yếu nhất trong các thế lực hiện nay.” Mordin chỉnh lại. “Dân chúng chẳng còn mấy tin vào Nhà lớn nữa. Phần lớn họ mong chờ sự bảo vệ của Hội đồng Tối cao hơn. Và vì thế sự tín nhiệm cũng như bảo vệ dành cho Nhà lớn đang ở mức thấp nhất. Sẽ sớm thôi, Chúa tể sẽ dành được điều đó.”
“Chúng ta không làm gì sao?”
“Chúng ta không thể làm được gì, Zero, lúc này chúng ta phải đứng về phía có lợi cho cuộc chiến này.”
“Ý ông là thuyết phục Hội đồng Tối cao giúp đỡ?”
“Tôi e là phải như vậy. Mặc dù tôi biết gia đình Gristendusd và Hội đồng Tối cao không có mối quan hệ tốt đẹp cho lắm.”
“Phải rồi, những con người cao quý, trong mắt họ chúng ta khác gì đám cặn bã đâu.” Tôi mỉa mai.
“Haha, cậu lớn hơn nhiều rồi đó.” Mordin bật cười thích thú.
“Hừ, đôi khi tôi muốn mãi là một đứa trẻ không bao giờ lớn.” Tôi đáp lại và đưa tay che một cái ngáp dài.
Mordin im lặng trầm ngâm nhìn về phía cửa sổ như thể nhìn xuyên qua đó vậy. Tôi biết lão không có một tuổi thơ êm đềm. Vì vậy, đó là quãng thời gian mà chẳng bao giờ Mordin ước được quay lại. Trong thoáng chốc, tôi cảm nhận được những đớn đau, sự hi sinh mất mát mà lão đã phải gánh chịu.
Sao Mordin có thể làm vậy? Điều duy nhất mà tôi biết được là lão đã chọn cách khiến mọi người xa lánh chính mình.
“Cậu nghĩ sao về lời đề nghị đó?” Mordin lên tiếng hỏi.
“Ý ông là lời đe dọa đó hả?” Tôi chép miệng.
“Cậu biết đấy, tôi không nói rằng cậu nên làm vậy… Nhưng hãy suy nghĩ, đó là một điểm yếu chết người.”
Tôi không đáp, những xúc cảm khiến tâm trí rối bời.
“Vết cắt trong tim luôn là vết cắt sâu mãi mãi, con trai của ta!”
Đôi mắt mở rộng về hướng Mordin, một chút ấm áp, một chút đau thương, tôi chưa sẵn sàng cho chuyện này…
“Ta nghĩ đến lúc cậu phải về rồi.” Mordin nói.
“Tôi có thể ở lại đây đêm nay không?” Tôi hỏi với giọng ngái ngủ.
“Tận dụng thời gian đi cậu bé. Và ta cũng có chút việc riêng lúc này.”
Cũng không còn sớm nữa, tôi đứng dậy một cách uể oải và vặn vẹo cơ thể một cách thô bạo. Mordin bắt đầu đi vòng quanh đống dàn nhạc của mình lần nữa để chắc chắn rằng mọi cái đều đã hết công suất.
Thật kỳ lạ, bởi lẽ đâu còn ai quanh đây nữa.
Ôi trời, tiếng nhạc dân ca của vùng nào đó vang lên lanh lảnh khiến tôi đưa tay che thêm một cái ngáp khác. Có lẽ Mordin chẳng hề nghe thấy tiếng của chào từ biệt bởi lẽ ông ta bắt đầu đung đưa theo điệu nhạc hỗn tạp ấy.
Chút áp lực nhỏ hiện lên từ phía sau cánh cửa ra vào cũ nát khiến tôi chững lại đôi chút để dò xét. Fasmict mò tới tận đây để tìm tôi sao? Mặc dù vậy, Mordin sẽ cần giúp để tránh bị làm phiền lúc này. Vội vàng giật lùi lại, mũi kiếm đâm xuyên qua chính giữa vị trí đỉnh đầu cách đó vài giây. Dựa vào nhịp tim đang đập mỗi lúc một nhanh lên kia thì thằng nhóc đang nôn nóng giết tôi lắm. Và bằng sức mạnh vô hình, cánh cửa bị giật tung ra theo thanh kiếm trước khi bị cắt ra làm hai.
“Ồ, không tệ.” Tôi nhún vai thừa nhận.
Fasmict đứng đó, dáng vẻ kiêu ngạo cùng nụ cười tự tin thường ngày không còn nữa mà được thay bằng những vết hằn sâu của thù hận. Ngoài ba tên cận vệ đơn thuần đứng ở phía sau, tôi không hề cảm nhận được bất kỳ ai khác giống mình xung quanh. Điều đó khiến bản thân tự hỏi, mong muốn trả thù đã giúp Fasmict đối mặt với tôi lúc này sao? Ai mà có thể ngờ được về chuyện này, vì với tôi, nó luôn là đứa chỉ nghĩ tới bản thân mình với mấy trò đùa tai quái đáng ghét. Cuộc chiến đã thay đổi mọi thứ, kể cả đó là một thằng nhóc ngỗ ngược đi chăng nữa.
“Mày đã giết anh ấy!” Từng từ cất lên rõ ràng trong cổ họng khàn đặc. Nó khóc đấy à?
“Bình tĩnh lại nào, đây là chiến…” Lời nói của tôi bị cắt ngang bởi tiếng gió rít lên bên tai.
Fasmict lao tới như một viên đạn để biến mất khỏi tầm mắt. Như vậy vẫn là chưa đủ, tôi nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ lấy cú đá ngang đầu từ phía sau và quẳng Fasmict vào một gốc cây bên đường: “Dừng lại đi nào.”
Đứng dậy một cách khó khăn, nó phi thanh kiếm về phía trước và cùng lúc đó lao tới dùng chân đẩy mạnh tiếp lực cho thanh kiếm lao tới vun vút như một mũi tên. Chộp lấy trong khoảnh khắc cùng nụ cười tự mãn, nhưng bằng cách nào đó, thanh kiếm vùng ra khỏi lòng bàn tay để trở về phía Fasmict khiến tôi chững lại vài giây trước khi nhận ra rằng một vết rạch nhỏ vừa in lên má mình.
Thằng nhóc tiếp tục lặp lại hành động đó nhưng lần này thì không, tôi sẽ không chờ đợi nữa mà lao tới né qua một bên để tung một cú đấm mạnh vào mặt Fasmict, trước khi phóng thanh kiếm đâm xuyên qua lớp áo trên vai trái của nó ghim thẳng vào thân cây ban nãy.
“Đủ rồi đó, Fasmict.” Tôi quay người bước đi và lên tiếng ra lệnh cho những kẻ còn lại. “Tránh ra nào, mấy người không nhất thiết phải làm vậy đâu.”
Sống lưng buốt lạnh bởi trong làn nhạc hỗn tạp kia cất lên vang vọng những tiếng kêu gào đau đớn. Đó là tiếng gì vậy! Nó giống hệt tiếng gầm gừ của bố John trước đây…
Mồ hôi? Tôi đang sợ hãi.
Những người cận vệ của Fasmict có vẻ đã nhận ra điều gì đó không ổn, họ quay người đưa lưng về phía tôi và im lặng nhìn về phía căn nhà của lão Mordin. Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn, nhưng tiếng gầm cũng mỗi lúc một to hơn.
“Dừng lại!” Tôi kêu lên. “Đừng tiến vào đó!”
Tất nhiên họ sẽ chẳng bao giờ nghe lời cả, tôi vội vã chạy về phía Fasmict để đỡ nó dậy.
“Tránh xa tao ra!” Nó hất tay một cách khó chịu. Những vết máu đã tạm khô đi để lộ ra mảng bầm tím ngắt.
“Giờ không phải lúc đâu Fasmict, chúng ta cần rời khỏi đây...” Lời nói của tôi bị cắt ngang bởi tiếng động mạnh phát ra sau lưng. “… NGAY BÂY GIỜ!”
Con quái vật lao tới cắn xé đám cận vệ trước sự tuyệt vọng và ngỡ ngàng.
“Lo cho cậu chủ của mình đi. Đưa Fasmict ra khỏi đây!” Tôi ra lệnh cho kẻ còn lại vẫn đang đứng chết trân sợ hãi.
Sự khát máu… sự thù hận… tuyệt vọng… thịnh nộ đang tỏa ra từ người con quái vật đang cố gắng nuốt chửng lấy không khí xung quanh. Gió nổi lên đem theo hương vị của con mồi. Nó đưa chiếc mũi của mình lên thăm dò và khẽ thu người lại vì nhận ra đối thủ thực sự
Mái tóc màu bạc, chiếc áo khoác màu mận chín vẫn còn dính lại một chút trên cơ thể đầy gai góc. Đó chính là Mordin!
Chuyện này là sao? Ông ấy đã nói rằng tất cả những thí nghiệm thất bại đều sẽ trở thành quái vật và chúng sẽ bị tiêu diệt cơ mà! Vậy tại sao… Mordin còn sống? Điều đó có liên quan gì tới việc ông ấy gần như không hề bị động tới trong mỗi cuộc chiến không? Và người mà tôi đã trông thấy nằm quằn quại trên nền cỏ gần khu nhà năm nào có phải chính là ông ta!
Dòng suy nghĩ lần nữa bị cắt ngang bởi những móng vuốt chĩa tới của con quái vật, nó không nhanh nhưng tôi lo sợ rằng mình sẽ không thể đỡ được những cú táp đó một cách chính diện. Chúa tể đã từng đối mặt với bố John như một đứa trẻ… hắn thực sự mạnh tới mức nào?
Thật trớ trêu khi lúc này đây phải đứng giữa sự sống của bản thân và đứa con của những kẻ đã luôn coi mình là kẻ thù, tôi có thể để mặc nó lại và bỏ chạy. Nhưng… Fasmict không đáng bị như vậy, mặc cho hai đứa ghét nhau tới nhường nào.
“Tới trường WoodWorld, kể cho họ nghe những gì anh đã thấy ở đây.” Tôi túm lấy người cận vệ còn lại. “Bằng mọi giá, anh phải gặp được họ! Tính mạng của cậu chủ nhà Faust đang nằm trong tay anh đấy!”
Anh ta tỏ ra lúng túng, sợ hãi nhìn về phía Fasmict vẫn đang ngồi đó im lặng trước khi gật đầu đồng ý rồi bỏ chạy thục mạng. Tôi hi vọng mình có thể cầm chân được nó trước khi họ tới kịp. Con quái vật – Mordin chưa vội vã tấn công mà hướng đôi mắt của dán chặt vào con mồi dò xét. Nó trùng hai chân xuống lấy đà nhún về phía trước với một tốc độ chậm chạp. Mỉm cười đắc thắng, tôi nhảy cao hơn một bậc và tự tin đạp mạnh vào tấm lưng bự choảng.
Có vẻ như tuổi già làm ông không được mạnh lắm nhỉ.
Bò dậy ngay lập tức và đưa chiếc lưỡi sần sùi lau đi vệt máu đang rỉ ra, tiếng khùng khục phát ra từ cổ họng của con quái vật – Mordin thật kỳ lạ. Nó đang cười. Cất cao cần cổ để ngân vang tiếng tru cao vút, thật may mắn khi giờ đây, chẳng còn ai sinh sống tại bốn khu phố quanh đây cả. Con quái vật – Mordin tiếp tục nhún người lao tới với tốc độ không hề thay đổi. Nhưng không, khoảnh khắc chuẩn bị tung ra cú đánh tiếp theo cũng là lúc ánh mắt của nó chuyển về hướng tôi, đó là một cái nhìn chế nhạo. Tôi hốt hoảng nhìn quanh trong bóng tối mờ ảo của những ngọn đèn đường còn sót lại. Nó đã biến mất!
Tiếng thở hắt ra phía sau làm sống lưng lạnh buốt, những chiếc móng sắc nhọn trượt qua để lại những vết cắt vằn vện rớm máu, lực đẩy mỏng manh ấy đủ khiến tôi ngã sấp mặt xuống nền đất.
Giờ tôi đã hiểu vì sao Chúa tể lại muốn tiêu diệt toàn bộ những kẻ thất bại. Cái giá cho sự chủ quan được đánh đổi bằng việc tiến gần hơn với cái chết của cả hai, tôi nhớ tới bố John, ông sẽ không bao giờ bỏ cuộc dù ở hoàn cảnh nào đi nữa. Vội vã đứng dậy và đưa mắt nhìn xung quanh, nó tiếp tục lẩn khuất trong đêm tối mịt mù. Thậm chí cả tiếng thở hồng hộc ấy tôi cũng không thể phát hiện được, con quái vật – Mordin này khác hẳn với con quái vật – bố John, nó mạnh hơn!
“Chúng ta rồi cùng chết thôi.” Fasmict bật cười mỉa mai. “Sao cũng được, điều tao muốn chỉ là thấy mày chết giống như những gì mày đã làm với anh ấy!”
Tôi chạy lại chỗ Fasmict đang ngồi và thả mình xuống đó: “Viktor còn sống. Tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”
“Sự tuyệt vọng đang hiện lên trong đôi mắt mày.”
“Tin hay không thì tự đi mà kiểm chứng. Nhưng nếu chết ở đây thì cậu sẽ chẳng bao giờ biết điều đó được đâu.”
Chúng tôi nhìn nhau và trong khoảnh khắc tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua, chút ánh sáng lóe lên trên gương mặt tội nghiệp méo xệch vì cú đấm ban nãy. Nó nắm chặt thanh kiếm trong tay gượng mình đứng dậy.
“Vậy thì hãy cùng sống sót qua cái đêm chết tiệt này nào.”
Tuyệt, tôi không biết Fasmict có thể chiến đấu trong bao lâu nhưng ít nhất bản thân không đơn độc nữa.
“Giờ chúng ta làm gì?” Fasmict thở dốc.
Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ khi hai đứa cố gắng căng mắt ra tìm kiếm dấu hiệu của sự tấn công tiếp theo. Một lần nữa, tôi không thể cảm nhận được gì. Lồng ngực bị ép căng lại bởi sự căng thẳng tột độ, tôi biết mình có thể chịu đựng được những cú tấn công ấy nhưng Fasmict thì không.
“Chúng ta cần tìm cách xác định vị trí của nó.” Tôi nói.
“Bằng cách nào?” Facmict hỏi lại.
“Mồi nhử. Tôi sẽ làm mồi nhử.”
“Mày làm tao nhớ tới bông hoa quái dị trước đây, nhớ không, khu rừng của trường WoodWorld.”
Mỉm cười đáp lại, tôi hít một hơi dài và bước đi dè chừng về phía trước. Cố gắng lấy hết can đảm còn sót lại để bước xa nhất khỏi cái cây có thể, tôi không muốn Fasmict vướng vào những cú táp chết người ấy. Vết thương ở lưng có lẽ sâu hơn tôi nghĩ, nó đang buốt lên vì cái lạnh đầu thu.
Một cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến cả cơ thể rung lên bần bật. Trái tim đang thổn thức trong lồng ngực, và con quái vật – Mordin thừa sức định vị được tôi qua điều đó. Nhưng tại sao tôi không thể làm được điều ngược lại? Nếu nó là một con quái vật thì có cả tá những điều có thể bị phát hiện nhưng không, tôi hoàn toàn mất phương hướng lúc này. Đó là năng lực của riêng Mordin chăng? Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng thở hắt ra nặng nề và điều tiếp theo tôi nhận ra rằng mình bị hất văng đi với một khuôn mặt bê bết máu.
“Mày không sao chứ?” Fasmict kêu lên lo lắng.
“Đứng im đó! Tôi ổn…” Tôi gồng mình lên đứng dậy để đáp lại bằng một chất giọng không được rõ ràng nữa. “Cậu... có thấy điều gì không?”
Thằng nhóc lắc đầu. Đưa tay quệt qua mặt một cách dứt khoát và quay lại vị trí ban nãy, tôi không biết mình chịu đựng được thêm bao nhiêu lần nữa. Sức mạnh của con quái vật – Mordin khiến sự tự tin bấy lâu tan biến hoàn toàn. Anh ta nói đúng, ngay lúc này đây tôi có thể sẽ chết. Không khí như những mũi kim lan tỏa khắp cơ thể theo từng nhịp thở. Tiếp tục bị đá văng đi sau tiếng chế nhạo văng vẳng, xương sườn có lẽ đã bị nứt, cơn đau buốt khiến tôi choáng váng.
Đưa mắt ngắm nhìn con mồi đang nằm dài ra mệt mỏi và tuyệt vọng, nó chậm rãi vươn cao những móng vuốt của mình lên để dứt điểm. Bất chợt, con quái vật – Mordin kêu lên đau đớn, mũi kiếm của Fasmict đâm xuyên qua lòng bàn tay phải từ phía sau. Hướng cái nhìn chết chóc về phía kẻ phá đám, thứ vũ khí duy nhất bị bóp vụn thành những mảnh vô hại.
“Chạy… chạy… chạy mau.” Tôi cố gắng lên tiếng một cách khó khăn.
Nhưng không kịp nữa, cả cơ thể thằng nhóc bị nhấc bổng lên bởi năm chiếc móng vuốt của con quái vật – Mordin trước khi hất văng thân xác ấy ra xa. Tiếng nhịp tim của Fasmict đang yếu dần. Đây không phải điều tôi muốn! Sức nóng bốc lên trong cơ thể, sự hận thù đang nuốt chửng lấy tôi từng chút, từng chút một.
Đứng dậy để đối mặt với kẻ thù, áp lực không khí xung quanh đang thay đổi, nó bị vặn xoắn lại tàn bạo. Từng thớ thịt vặn vẹo để chống lại ngọn lửa hung tàn đang bốc lên ngùn ngụt. Và bằng một tốc độ không thể đo đếm được, tôi lao tới đấm mạnh vào giữa trán con quái vật – Mordin trong sự bàng hoàng tột độ. Nó ngã ra sau, im lặng, không có bất kì dấu hiệu nào của sự sống nữa. Đôi mắt tôi hoa lên vì kiệt sức, âm thanh nào đó quanh đây đang đập nhè nhẹ, yếu ớt. Fasmic vẫn còn sống!
Cơ thể đang từ chối đáp lại, từng thớ thịt cương cứng bị đau đớn, tôi lê lết tiến tới bên cạnh quý tử nhà Faust. Máu tuôn ra xối xả từ vết thương quá sâu khiến gương mặt thằng nhóc dần tái nhợt đi.
Tôi phải làm sao đây? Đưa hai bàn tay cũng đang thấm đẫm chất lỏng đỏ tươi ấy bịt chặt vết thương của nó một cách lóng ngóng. Lực hút kỳ lạ bất chợt nảy lên tại nơi tiếp xúc, máu của tôi, nó đang rời khỏi cơ thể và trám đi vết thương một cách kỳ diệu. Há hốc mồm vì ngạc nhiên cho đến khi từng vết thương trên cơ thể khép miệng hoàn toàn, nhịp thở dần trở nên thư thái, êm dịu.
“Zero…” Tiếng Mordin yếu ớt cất lên. Lão đứng đó với vết thương trên trán. “Năng lực của cậu…”
“Ông… ông ổn chứ?” Tôi hấp tấp hỏi lại, Tại sao ông ấy lại có thể trở lại hình dáng ban đầu?
“Tôi ổn. Cám ơn… và xin lỗi vì những gì đã gây ra.”
“Tại sao…?”
“Tôi sẽ kể cho cậu nghe vào sớm mai. Lúc này tôi cần rời khỏi đây... Làm ơn.”
Tôi im lặng ngằm nhìn từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt héo úa, trước khi gật đầu đồng ý.
Tiếng bước chân của Mordin biến mất vào căn nhà trả lại sự im lặng vốn có của thành phố Clander số 7. Nhưng không được lâu khi tôi có thể nghe thấy tiếng gió bước đi bên tai.
“Tốt lắm, Zero.” Một giọng nói sắc sảo cất lên. “Cậu đã có năng lực đầu tiên của mình.”
“Bà đã ở đây nãy giờ?” Tôi gằn giọng hỏi lại.
“Phải, chúng tôi đã quan sát. Cậu đã chứng minh cho chúng tôi thấy rằng chúng ta còn hi vọng!”
“Không, là tôi còn hi vọng!” Tôi mỉm cười nhăn nhó đáp lại những bóng đen bị che đi bởi lớp áo chùng tối màu.
“Sao cũng được. Nhà Faust sắp tới đây trong vài phút nữa, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Họ biến mất vào không khí.
Đôi bàn tay vẫn đặt lên những vết thương của Fasmict một cách cẩn thận. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử, một người nhà Gristendusd cứu một người nhà Faust, thực tế mà nói nếu tính cả Viktor thì là hai, nhưng chắc chắn ngài Lennox chẳng bận tâm chuyện đó. Và không cần đợi lâu để có được câu trả lời, tiếng vội vã phô trương, ông ta đang chạy như bay tới đây. Đẩy tôi ra một cách thô bạo, ngài Lennox đỡ lấy đứa con quý tử của mình.
“Nhấc nó lên.” Từng từ ngữ hiện ra từ kẽ răng siết chặt.
Tốt thôi, tôi cũng đang mệt mỏi với việc tự mình đứng lên rồi
Vết thương duy nhất còn hiện hữu trên cơ thể thằng bé là những vết bầm tím hiện rõ trên gương mặt bảnh bao của Fasmict.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tiếp tục đe dọa, lão dí mũi kiếm vào hướng cần cổ của tôi. “Nhả ra một cách trung thực trước khi chết đi, thằng nhóc con!”
“Dừng lại đi cha.” Fasmict lên tiếng yếu ớt. “Có một con quái vật...”
“Một tên thất bại nữa sao? Giờ nó ở đâu?”
“Con không biết. Nhưng nó đã cứu con!”
“Nó ở đâu?” Lennox gầm gừ lặp lại.
“Biết chết liền!” Tôi nhe răng cười mơ hồ.
Ánh mắt xoáy sâu như thể ghim vào đôi mắt của thằng nhóc đối diện lên bức tường gần đó, nhưng cuối cùng lão đành ra lệnh hạ tôi xuống một cách chua chát. Nhà Faust là những kẻ sòng phẳng, tôi biết mình đã ổn lần này và chẳng có gì thích thú bằng việc nhìn hai cha con ấy phải mắc nợ kẻ mà họ ghét vô cùng.
Trước khi rời đi, Fasmict vẫn quay lại nhìn lần nữa và ra hiệu cám ơn. Gật đầu đáp lại, và đợi đến khi không còn ai nữa, tôi bước tới chỗ gốc cây ban nãy để ngồi dựa lưng vào đó. Ánh trăng cũng thật đẹp, giờ tôi mới có thể ngắm nhìn nó một cách trọn vẹn. Quay sang bên cạnh trong vô thức, dòng ký ức thoáng hiện ra trong xa xăm, giống như trước đây khi tôi, Kyra và Fasmict cùng nhau bước vào khu rừng WoodWorld…