Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 14
| 539 lượt xem | Khôi Vũ
Cắt sâu mãi mãi là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.
Chương 14: Quái vật
“Đây là kết thúc của tôi sao… Zero!”. Ánh mắt Viktor chứa đầy sự sợ hãi và van lơn.
“Ngủ ngon.” Ghé sát tai anh, tôi thả vào đó những lời lẽ của tử thần.
…….................
Hai tháng trước.
Tôi đang ngồi trong một cái cũi sắt được nung đỏ rực nhưng nó thực sự nhảm nhí và vớ vẩn. Với việc có thể làm bất cứ điều gì tại đây khiến Pig of Shadow cũng chẳng dám đến gần lúc này, nhưng hắn buộc phải theo dõi phòng khi tôi biến thành… quái vật. Đi lại chán nản, đôi khi chỉ đứng một chỗ im lặng, tôi dám chắc rằng đã có lúc Shady đã ngủ quên rồi lại giật mình tỉnh giấc nhìn ngó xung quanh. Hắn không còn đáng sợ nữa, ít nhất trong Căn phòng Tâm trí này.
Tôi đã nhớ lại mọi thứ. Từ chuyện đối mặt với Viktor và Kyra ra sao tới những quyết định của bản thân sau đó, tôi đang hối hận về những gì mình đã làm chăng? Không, tôi sợ, thực sự sợ hãi về cái thứ mình đã trở thành, run rẩy nghĩ về mọi chuyện đang diễn ra. Khoảng không gian không thể lý giải nổi này thực sự quá mơ hồ…
Shady đã nói hắn là kẻ duy nhất có năng lực đi vào tâm trí của người khác cũng như điều khiển hoặc phá hoại nó, mặc dù không phải dễ dàng gì. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một con người khác ẩn hiện mạnh mẽ và tách biệt tới vậy.
“Ta không thể đo được sức mạnh của ngươi, bé con ạ.” Shady lên tiếng. Tôi chẳng mấy khi bận tâm, cứ để mặc hắn lảm nhảm một mình. “Bình thường mỗi chúng ta đều có những sức mạnh đặc trưng riêng. Nhưng ngươi thì… ta không hề cảm nhận được gì. Ngoài việc…”
Tôi cảm thấy thích thú khi hắn run lên bần bật khi nhắc lại chuyện đó. Nhưng chính bản thân cũng cảm thấy lạnh sống lưng đôi chút.
“Hắn lại luyện tập, luôn luôn luyện tập.” Shady nói tiếp. “Cả tháng này, hắn vẫn luyện tập với lũ người này. Nhưng chẳng có một chút năng lực đặc biệt nào cả. Có lẽ ngươi là một thứ thất bại.”
“Năng lực đặc biệt.” Tôi hỏi lại. “Chúa tể có những năng lực đặc biệt gì?”
“Ta không biết, bé con.” Shady đáp, hơi thở chững vài giây. “Ta chỉ nghe nói rằng, ngài là người duy nhất có thể đạt tới cấp độ cao hơn trong tất cả chúng ta.”
“Đừng có nhắc tới từ chúng ta.” Tôi gằn giọng. “Không có chúng ta nào ở đây cả.”
Shady nhún vai: “Nhưng đó là sự thật, Zero, giờ ngươi là một phần của giống loài thượng đẳng.”
Tôi xùy một tiếng: “Lũ quái vật…”
“Chẳng phải ngươi cũng vậy sao.” Shady bật cười lạnh lẽo.
Hắn nói đúng, giờ bản thân tôi đâu có khác gì hắn, đâu có khác gì bố John hay Darrin, có thể tôi còn đáng sợ hơn nữa, nhưng tại sao lại là một con Bàng sư nhỉ? Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi anh ta xuất hiện. Vậy là tới lúc đi ngủ rồi, chúng tôi thường gặp nhau như vậy.
“Ồ, cậu vẫn ngồi đó sao?” Anh ta mỉm cười hỏi.
Tôi im lặng. Tự dưng tôi thấy anh ta còn đáng ghét hơn cả Victim nữa. Nhưng anh ta là tôi. Một phiên bản đẹp đẽ hơn và cũng khó ưa hơn…
... Tỉnh dậy lần nữa trên nền đất trắng toát, thật dễ chịu, một cảm giác nhẹ nhàng mà tôi đã mong muốn từ lâu.
“Cậu đã tỉnh lại rồi.” Anh ta lên tiếng trước. “Xin lỗi vì những chuyện vừa xảy ra, tôi buộc phải làm vậy.”
“Anh buộc phải làm gì cơ?” Tôi ngơ ngác hỏi lại và nhìn ngó xung quanh để nhận ra Shady đang đứng im lặng phía sau.
“Đừng sợ, hắn vô hại. Ở đây chúng ta là những người điều khiển.”
“Chúng ta?”
“Tôi và cậu, chẳng phải Shady đã nói rồi sao, đây là Căn phòng Tâm trí.”
“Tôi chẳng hiểu gì cả.”
“Được rồi, ngồi đi nào.”
Một cái ghế đột ngột hiện từ không khí và khiến tôi ngã ngửa ra sau. Trước khi kịp thắc mắc điều đó, thì anh ta đã ngồi trước mặt với một chiếc ghế khác.
“Thư giãn.” Anh ta nháy mắt một cái và chậm rãi nói tiếp. “Ở đây tôi cũng như cậu có thể lấy ra mọi điều mình muốn. Miễn là có thể tưởng tượng ra nó một cách chính xác!”
“Tất cả là thật?” Tôi hỏi lại.
“Không, tất cả chỉ xảy ra trong tâm trí của chúng ta, về mặt nào đó, nó không có thật ở thế giới bên ngoài.”
“Vậy sao hắn lại ở đây? Chúng ta đã nghĩ ra hắn à?”
“Ồ, không, hắn sẽ trở thành quản gia sau khi tự tiện bước vào ngôi nhà này.” Anh ta ném cho Shady một cái nhìn mỉa mai.
“Anh là ai?”
“Tuyệt, tôi đã đợi mãi câu hỏi này đấy!” Với việc tỏ ra thích thú một cách thái quá, anh ta giống như một đứa trẻ háo hức trước món đồ chơi mới vậy. “Tôi chính là cậu!”
Lại chuyện điên khùng gì nữa đây, điệu bộ của anh ta thật giống Victim.
“Chúng ta là một?” Đáp lại với ánh mắt nghi ngờ, chúng tôi hoàn toàn khác nhau ngoài màu mắt.
“Phải, chúng ta là một.” Anh ta thong thả đáp lại.
“Nhưng về hình dáng, tôi thấy chúng ta khác nhau mà?”
Anh ta không đáp, chỉ mỉm cười đầy ngụ ý.
“Vậy giờ tôi là một con quái vật.” Tôi lặng lẽ nói.
Tôi chưa bao giờ quên cảm giác đó, khi ngọn lửa thù hận đốt cháy mình, tôi đã thèm khát được giết chóc…
“Quái vật. Một dạng kiểu đó.” Anh ta nói. “Giống như bố John thôi. Cũng là quái vật vậy.”
“Đừng nói về ông ấy như vậy.” Tôi cảnh cáo.
“Sự thật thôi. Ông ấy là một kẻ thất bại. Nhưng chúng ta thì không.” Anh ta đặt tay lên vai tôi.
Hất tay anh ta ra một cách thô bạo, máu nóng của tôi đang bốc lên. Anh ta không biết gì về bố John hết, ông ấy không phải quái vật như họ nghĩ, ông ấy đã hi sinh mọi thứ để bảo vệ mọi người, ông ấy không đáng bị như vậy!
“Bình tĩnh nào, anh bạn. Giờ không còn đường quay lại đâu. Cậu sẽ bước tiếp hay trốn tránh như một cậu bé đáng thương cần được che chở đây?”
“Tôi không cần ai che chở cả.” Tôi lạnh lùng đáp, lồng ngực đau nhói bởi sự nín nhịn.
“Vậy lần cuối Kyra bảo vệ cậu là khi nào?” Anh ta hỏi lại. “Tôi nghĩ là sau cuộc chạm trán với Viktor vừa rồi. Cô ấy đã làm vậy đấy, Zero. Cậu quá yếu đuối để có thể đối mặt với bất kỳ ai.”
“Im đi!”
“Thay vì nói hãy tự mình làm điều đó đi nào.”
Tôi lồng lên lao tới. Nhưng tất cả những gì làm được là ngã dúi dụi về phía Shady. Hắn làu bàu bằng thứ âm thanh văng vẳng, lạnh lẽo.
“Tới giờ phải thức dậy rồi” Nửa đối lập mỉm cười và bắt đầu tan biến vào không khí. “Quái vật đến từ những cơn giận dữ, đừng quên điều đó.”…
Đó là lý do cho việc ngồi trong cũi sắt lúc này, anh ta nói đúng, mặc dù tôi chẳng muốn chấp nhận điều đó chút nào. Sau một thời gian, tôi bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh hơn, gần như không hề mở miệng với Shady nữa. Việc biến chất giọng lạnh lẽo của hắn trở nên trong trẻo hay tiếng chó mèo gì đó đem lại sự tiêu khiển đôi chút. Và sau mỗi lần như vậy hắn lại mất hàng giờ để nguyền rủa bằng lời lẽ độc địa. Còn anh ta, vẫn hằng ngày luyện tập với những kẻ ngoài kia và khi cơ thể của tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì đó là lúc chúng tôi gặp nhau.
Kết thúc câu chuyện luôn là nụ cười đáng ghét, kèm theo một lời nói đầy ngụ ý, cứ làm như tôi là đứa trẻ lên ba vậy. Tôi tự hỏi việc mình biến mất như vậy có khiến mọi người lo lắng… có khiến Kyra lo lắng? Nhưng rồi tôi tự cười thầm thất vọng, chắc giờ cô nàng đang yên ấm trong vòng tay của Viktor.
Cảm giác bất lực đi kèm với những cơn giận dồn ứ ở cổ này thật khó chịu, nhiều lúc tôi chỉ muốn xé toạc Shady ra làm nhiều mảnh, rồi khi nghĩ lại cảm giác ớn lạnh bủa vây tới rùng mình. Những luồng suy nghĩ va vào nhau một cách tàn bạo, đôi khi tôi mong mỏi thoát ra khỏi đây đi theo lựa chọn của chính mình, nhưng chỉ vài phút sau tôi sợ hãi với ánh mắt khinh bỉ của mọi người mà tôi đã tự tạo ra. Chính Căn phòng Tâm trí đã biến đổi theo hàng chục dòng suy nghĩ đó và hiện thực hóa chúng trước mắt tôi một cách vô tình. Và vì vậy, tôi quyết định nhốt mình tại đây để bỏ mặc tất cả…
“Cậu ấy có thể ở đâu chứ?” Victim lên tiếng sốt ruột. “Đã một tháng trôi qua, và lão già điên khùng Mordin thì luôn nói rằng cậu ấy ổn. Tôi thề rằng nếu cậu ấy không ổn thì lão sẽ nhận được một bài học thích đáng.”
“Anh chắc điều đó chứ?” Claire hỏi lại vẻ hồ nghi. “Ý em là, ông ấy hoàn toàn không phải là một người bình thường.”
Cậu có chắc mình động được một sợi tóc của lão ta không? Victim khẽ giật nảy mình nhìn về phía khoảng không vô định phía sau. Một cảm giác buồn bã đau nhói đâm vào ngực anh.
“Anh ổn không?” Claire vội vã tiến lại. Đôi mắt màu ngọc bích của cô ánh lên những lo lắng.
“Anh ổn.” Victim đáp. “Chỉ là anh biết lão ấy không đáng sợ bằng em.”
Claire ném cho anh nụ cười nhạt cảnh cáo, trước khi cả hai chìm vào những cái nhìn lặng lẽ, sự nghiêm túc đến khó chịu của Bryan vẫn đâu đó xung quanh…
………………..
“Lùi lại mau, Claire!” Anh nhận ra sự mệt mỏi của cô. Cô đã không thể đưa tấm khiên của mình lên cao hơn được nữa.
Con quái vật – John vẫn đang gầm gừ với ánh mắt thèm khát.
Với sức mạnh vượt trội của nó, thậm chí ngay cả khi sung sức nhất, cũng khó có thể nói rằng họ cầm cự được lâu hơn lúc này. Nhưng con quái vật chưa hề muốn dứt điểm, nó muốn đùa giỡn. Thu mình lại để tiếp tục lấy đà và nhảy về phía Claire một lần nữa, cô đưa bàn tay run rẩy cố nắm chắc chuôi dao giơ về phía trước đợi chờ những móng vuốt sắc nhọn chĩa thẳng về phía mình. Bryan ngay lập tức lấy tấm thân to lớn húc con quái vật về phía khác. Điều đó làm nó khó chịu và nhe răng gầm gừ với Bryan, nhưng đó lại là điều anh muốn.
Chiếc lá chắn cứng cáp liên hồi chặn lại sự tấn công dồn dập khiến những đường cơ trên cơ thể anh nổi lên rõ mồn một, chúng căng ra đau đớn và mệt mỏi. Mùi tanh nồng của máu phả vào mặt nóng bức, còn ở phía sau anh từng cơn gió buốt lạnh đang cố kéo anh khụy xuống. Không, nếu anh ngã xuống lúc này, cả hai sẽ cùng chết. Sẽ chỉ là một người thôi! Con quái vật nhận ra sở hở trong khoảnh khắc, nó bất ngờ hất văng anh vào bức tường rồi cáo xé con mồi một cách điên cuồng.
“KHÔNG!” Claire kêu gào tuyệt vọng. Má cô nóng bỏng bởi những giọt nước mắt đau đớn.
Bryan vẫn còn sống, anh ngồi đó, nhịp đập yếu ớt của sự sống dường như đang rút cạn hơi thở cuối cùng của anh.
John, đây là lúc kết thúc của tôi sao? Không, hãy là kết thúc của hai chúng ta. Hãy để tôi giải thoát cho anh, người anh em…
Bryan đứng dậy, toàn thân anh rách nát tơi tả. Anh mỉm cười, hít thở bầu không khí lạnh giá lần cuối cùng. Con quái vật thủ thế, đây là lúc quyết định, nó thận trọng nhìn hai phía be sườn con mồi để tìm nơi thuận lợi. Ánh mắt của loài ác thú mau chóng nhận ra cánh tay bên trái Bryan gần như không thể chống đỡ được nữa. Nhưng nó đã nhầm, anh đưa bàn tay trần của mình hứng trọn toàn bộ hàm răng chết người đó và dùng toàn bộ sức lực cắm sâu con dao trên cánh tay còn lại xuống đầu con quái vật. Cú húc thô bạo khiến cả hai văng lên không trung trước khi đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, im lặng…
Bỗng tiếng chuông cửa làm Claire giật mình thoát khỏi dòng ký ức xa vời, thực sự mà nói thì cô không mong thêm có vị khách không mời nào nữa. Kyra là người bước tới trước tiên, nhiều khi cô cũng tự hỏi mối quan hệ thực sự giữa cậu Zero và cô bé này là gì. Claire biết họ không phải bạn bè đơn thuần, bởi cô bé đã cực kì lo lắng từ lúc người kế thừa của dòng họ Gristendusd biến mất, hay việc hai người họ luôn ở cạnh nhau suốt từ trước tới giờ. Kyra là một cô bé thông minh và mạnh mẽ, phần nào đó, Claire thấy hai người có nhiều điểm chung. Điều đó khiến cô tự hỏi nếu là Victim biến mất thì sao, chắc chắn cô vẫn lo lắng, nhưng đó chỉ là sự lo lắng đơn thuần, cô biết Victim sẽ luôn trở lại.
Kyra đang đi vào cùng ai đó. Viktor? Chàng trai này tới đây làm gì vậy?
“Chào mọi người.” Viktor lên tiếng nhã nhặn.
“Quý tử của nhà Faust.” Victim đáp lại bằng chất giọng mỉa mai.
“Tôi mang tới một tin tức.” Viktor nói luôn.
“Tin tức?” Claire hỏi. “Tại sao chúng tôi phải tin cậu, Viktor?”
“Có lẽ vì tôi đã mạo hiểm tới đây!”
“Chẳng nói lên điều gì cả, nếu lão già Lennox bảo cậu làm vậy.”
“Ừ, anh nói đúng. Cha tôi có thể bảo tôi làm vậy. Nhưng cũng không mất gì đâu đúng không? Tôi chỉ muốn nói chuyện.”
“Nếu thực sự không phải vì thứ hiệp định của đám Nhà lớn chết tiệt, thì ngay lúc này đây, tôi đang đứng hả hê trong đống đổ nát của nhà cậu đấy, Viktor!”
Viktor đáp trả cái nhìn của Victim một cách trực diện, anh ta không hề sợ hãi.
“Tôi không quan tâm điều đó.” Anh lạnh lùng nói.
“Vậy cậu quan tâm điều gì, cậu bé?”
Lần này, anh ta không đáp, đôi mắt anh hướng về phía Kyra trong tích tắc.
“Điều tôi quan tâm là một cuộc sống tự do.”
“Ồ, bằng cách phản bội lại chính gia đình mình?” Victim vặn lại. Sự khinh bỉ trong anh thật rõ ràng.
“Đó không phải gia đình tôi!”
“Phải rồi, đứa-con-được-nhặt-về-từ-bãi-rác.”
“Giống như anh thôi mà. Đừng phấn khích như vậy.” Viktor mỉm cười nham hiểm.
“Được rồi, dừng lại đi Victim!” Claire vội vàng kéo lấy tay Victim và bắt anh ngồi xuống. “Cậu muốn cho chúng tôi biết điều gì?”
“Lennox,… cha tôi, muốn tấn công vào khu rừng của trường WoodWorld. Ông ta tham vọng muốn mang tới cho Chúa tể một món quà.”
“Ồ, nếu vậy, thì đó là cái kết của gia đình Faust.” Mordin-điên-khùng bất chợt cắt ngang. Không ai biết sự lão tới từ khi nào, nhưng sự hiện diện của ông khiến Victim càng thêm mất bình tĩnh.
“Ông đây rồi, lão già, cậu Zero cũng đang ở đó đúng không?” Victim xấn xổ bước tới.
“Ừ, cậu ta đang ở đó. Để luyện tập!”
“Zero đang ở trường WoodWorld?” Kyra vội vã hỏi lại. Đôi mắt cô bé mở to ra chờ đợi.
“Với những kẻ đã gây nên cuộc chiến này?”
“Về mặt nào đó, đúng là vậy.” Mordin đáp lại cho cả hai.
“Chúng tôi tự lo được, đưa cậu ấy về đây ngay!” Victim nắm lấy cổ áo Mordin đe dọa.
“Đó là quyết định của Zero, không phải của cậu.” Ông nói một cách nhẹ nhàng. “Và trong trường hợp này, tôi nghĩ chúng ta cần tôn trọng quyết định của thủ lĩnh tương lai.”
Rồi Mordin quay sang Viktor, phớt lờ Victim vẫn đang cáu kỉnh đi sang phòng khác đập phá thứ gì đó. Kyra bấu chặt khuỷu tay trong im lặng.
“Nào, nói ta nghe kế hoạch của Lennox đi cậu bé.” Mordin ra lệnh.
“Tới và nghiền nát cái khu rừng WoodWorld.” Viktor nhún vai.
“Vậy cậu đóng vai trò gì trong kế hoạch này?”
Viktor chững lại. Đôi mắt anh ta mở to ngạc nhiên. Anh biết bản thân mình được đặt vào vị trí nào của kế hoạch. Ngài Lennox muốn anh tham gia chuyện này như một bài kiểm tra về những gì lão đã dạy. Nhưng thực sự có đúng như vậy không thì không chắc, gia đình đó chưa bao giờ thực sự là một mái ấm đúng nghĩa. Chỉ có những đòn roi và sự phỉ báng, ngoại trừ Fasmict, người duy nhất yêu quý anh. Vì vậy, Viktor sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá.
“Hãy giúp tôi, bảo vệ Fasmict.” Anh lên tiếng, như van lơn.
“Thằng nhóc đó hả.” Ánh mắt hai người họ chạm nhau. Trong khoảng khắc, ông biết đó là sự cầu khẩn. “Tôi không chắc về điều đó. Nhưng tôi có thể làm hết sức mình. Còn điều gì cậu muốn nói với chúng tôi không?”
“Zero, thực sự đang ở đó phải không?”
“Phải.”
“Tôi hi vọng cậu ta chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này.”
“Cuộc chiến chỉ chấm dứt khi Chúa tể cùng những kẻ đi theo ông ta bị tiêu diệt. Cậu hiểu điều đó nghĩa là gì phải không?”
“Tôi hiểu.” Viktor đáp với một chất giọng vô hồn.
“Tôi nghĩ cậu nên trở về nếu không muốn bị nghi ngờ.”
Viktor gục gặc đầu cứng nhắc và ngó qua Kyra một lần nữa rồi bước thẳng ra cửa.
“Ông chắc đó không phải là một cái bẫy chứ?” Claire lên tiếng. “Và chúng tôi thì sao?”
“Thực ra, sự xuất hiện của mọi người là không cần thiết. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, John giao cho tôi nhiệm vụ trông coi thằng bé, tôi không đẩy nó vào chỗ chết đâu.” Mordin đáp một cách thoải mái.
“Tức là chúng tôi chỉ làm vướng chân? Phần nào đó, tôi hiểu rằng, sức nặng mà thành viên gia đình Gristendusd đang gánh lấy.”
“Ồ không cô gái, haha, tôi không hề nói vậy. Nhưng đây cũng là một bài thử nghiệm cho Zero, vì vậy nếu không thể trở thành một thứ gì đó hơn người-bình-thường thì cậu ta sẽ thất bại trong cuộc chiến này. John đã thất bại. Anh ta đã không vượt qua được chính mình.”
“Đó là cái giá phải trả?”
“Một cái giá rất đắt!”
Claire chuyển hướng nhìn về phía Kyra, cô bé vẫn im lặng.
“Tôi nghĩ tới những người ở lại và chịu đựng nó mỗi ngày.” Claire nói tiếp.
“Tôi hiểu điều đó.” Mordin trầm ngâm. “Luôn có những nỗi đau chẳng bao giờ quên được. Nhưng kẻ đi trước luôn được gọi là anh hùng.”
“Hừ, những tên khùng thì đúng hơn. Nếu như ngài Bristan chịu lắng nghe...”
“Không đâu, cô gái, Bristan biết điều gì sẽ tới. Anh ta đã mở cho John một con đường mà John sẽ không bao giờ làm được nếu thiếu điều đó.”
“Ý ông là?” Claire hỏi lại.
“Phải, ý tôi là vậy đấy, chỉ tiếc là John vẫn thất bại. Nhưng sự thất bại của anh ta là điều cần thiết để mở ra một niềm hi vọng khác.”
“Ông nói cứ như mọi chuyện được sắp đặt vậy!”
“Không hề. Nhưng gác lại chuyện đó đã, anh bạn thanh tra của chúng ta sao rồi?”
Claire nhún vai: “Anh ta vẫn an toàn.”
“Chúng ta đã giao lại chiếc hộp cho anh ta cất giữ.” Mordin nói. “Vì vậy, cho tới khi Zero sẵn sàng, sự hiện diện của anh ta là không được phép.”
“Nhiều khi tôi tự hỏi sao ông phải đóng giả trở thành một gã-điên-khùng như vậy?”
“Đó là một vỏ bọc an toàn. Ít ra chẳng ai đề phòng một lão già ốm yếu và điên khùng cả.”
Nói rồi, Mordin chậm rãi đứng dậy. Victim vẫn còn gào rú tức giận ở phòng bên cạnh, có vẻ như anh ta đang bắt nạt lũ người máy giúp việc của giáo sư Liston.
“Claire.” Lão lên tiếng khi ra tới cửa. “Cô có biết ai đó trong gia đình Gristendusd có tên là BlackHand không?”
“BlackHand?” Claire nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp. “Tôi chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ.”
Mordin khẽ cúi mình chào tạm biệt. Đúng là một lão già kì quặc. Thực tế, cô không phải người hứng thú về chuyện bên ngoài, điều quan tâm duy nhất là những người của dòng họ Mathael - những người cô thực sự coi là gia đình. Nhưng giờ gần như chẳng còn một ai nữa, hít một hơi dài chán nản, Claire nghĩ mình nên lại chỗ Victim trước khi giáo sư Liston về, ông ý chắc chắn sẽ không vui chút nào về đống bừa bộn mà anh ta gây ra…
“Vậy đó hả?” Tôi hỏi. “Gia đình nhà Faust sẽ tấn công vào khu rừng của trường WoodWorld?”
“Ừ, có thể là đêm nay hoặc tối mốt, tôi không chú ý lắm.” Nhún vai đáp lại, chẳng có vẻ gì nghiêm trọng trong lời nói của anh ta cả. “Dường như họ mong chờ một món quà để lấy lòng Chúa tể. Trong quá khứ thì gia đình nhà Faust và những vị thủ lĩnh tối cao của nhà Gristendusd luôn là kẻ tôi tớ đáng tin nhất của Chúa tể mà.”
Nửa đối lập đang nhắc tới mấy ông già khó ưa dạo nọ, một trong những kí ức khó chịu nhất mà tôi từng trải qua. Những con người ngạo mạn, thật khó tưởng tượng được tôi lại là con cháu của họ. Thậm chí bố John từng nói ông ghét nguồn gốc của mình, điều mà ông ít khi thể hiện với bất kỳ ai. Về khía cạnh nào đó, thì gia đình chúng tôi bắt đầu thay đổi từ khi cụ Jimd đứng lên chống lại Chúa tể. Lẽ tất dĩ nhiên họ gần như coi chúng tôi là kẻ thù, nhưng khi thời thế thay đổi, họ vẫn hiên ngang đứng cạnh lịch sử như thể nằm ngoài vòng xoáy của chiến tranh vậy.
Nghĩ tới đây làm tôi tự hỏi, thực sự dòng họ của tôi lớn cỡ nào?Bao nhiêu con người ruột thịt nữa tồn tại ngoài kia? Họ có biết tới sự tồn tại của chúng tôi không?
Ồ, mà nếu có biết thì chắc chắn họ cũng chẳng hơn gì thằng Fasmict. Tôi thở dài.
“Fasmict hả?” Bỗng dưng anh ta xen vào. “Có lẽ cậu sẽ bất ngờ đó. Lennox đã bắt Fasmict trong đội tiên phong. Lão cho rằng đây là một bài thử của kẻ kế thừa gia đình nhà Faust.”
“Bố mẹ nào lại đẩy con cái đi vào chỗ chết cơ chứ?” Tôi hỏi lại, một sự đồng cảm vớt vát dấy lên trong tâm trí.
“Aha, cũng có người suy nghĩ giống cậu đó.”
“Viktor?”
“Đúng vậy.”
Biết ngay mà, anh ta sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cậu em bé bỏng. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc anh ta sẽ phải gánh lấy mọi thứ. Bản thân Viktor cũng đâu có máu mủ gì với gia đình đó, dễ mà lão Lennox tống khứ luôn trong vụ này lắm. Còn tôi thì cũng rất sẵn lòng giúp lão điều đó.
“Haha, xem ra cậu cũng không ưa gì hắn nhỉ.” Nửa đối lập bật cười.
“Thôi cái trò đó đi.” Tôi gầm gừ.
“Chúng ta là một mà, Zero. Tôi cũng chẳng hứng thú để nghe mãi những dòng suy nghĩ ướt át của cậu đâu. Nếu cậu muốn thì hãy gặp cô ấy đi.”
Tôi á khẩu. Phải, tôi nhớ Kyra và muốn gặp cô ấy.
Nhưng nỗi nhớ đó mau chóng bị nhấn chìm trong sự sợ hãi và tuyệt vọng vào chính mình lúc này. Tôi đã không còn là Zero mà cô ấy biết nữa. Tôi là một con quái vật…
“Lại nữa, tới lúc nào cậu mới hiểu được rằng, chúng ta không phải vậy.” Anh ta làu bàu. “Thực sự mà nói, tôi ghét phải ngồi nghĩ nhiều như vậy. Sao cậu có thể?”
“Tự khóa mình lại, vậy thôi!” Tôi gắt lên.
“Ồ, cứ tự nhiên, tôi không ngồi đó và đợi thế giới tạo cho mình một cái cũi thực sự đâu. Tới giờ rồi, tôi cần chuẩn bị kĩ lưỡng chuyến viếng thăm này. Họ nói đây là một bài kiểm tra sức mạnh của chúng ta. Vì vậy mà tôi nghĩ rằng đây là lúc thể hiện mình đã sẵn sàng!” Anh ta bước tới cái lồng nóng đỏ rồi ngồi xuống nhìn tôi một cách đầy thương cảm trước khi biến mất vào không khí.
Đúng là một gã đáng ghét, tôi nhớ Victim, ít ra thì giờ đây Claire có thể khiến anh ta im lặng nếu tôi cảm thấy khó chịu.
Lão Lennox thực sự sẽ đẩy con trai của mình vào chỗ chết? Theo những gì tôi biết thì lão đâu còn người con nào khác ngoài Fasmict, và nếu như Viktor không hành động thì người phải đối đầu với cận vệ của khu rừng chẳng ai khác ngoài chính nó cả. Như vậy chắc chắn lão có thêm sự trợ giúp từ Chúa tể, hơn ai hết, người đứng đầu nhà Faust thừa biết những kẻ mình sắp phải đối mặt là ai mà. Có lẽ tôi đã nghĩ đúng, đây sẽ là lúc Lennox lấy lòng Chúa tể để phục hồi vị trí của lão và tiện thể dứt bớt một thứ gì đó không phải thuần chủng trong gia đình mà lão đã lỡ mang về. Đúng là một con rắn độc, nhưng mà sao tôi lại phải quan tâm việc sống chết của Viktor cơ chứ. Nếu người đối mặt với anh ta là tôi thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác…
Mặc dù không hề ra ngoài luyện tập nhưng bất cứ điều gì con người kia học được bên ngoài thì tôi đều nhận được nó khi ngồi đây và điều đó khiến tôi tự hỏi mình là nửa tốt hay xấu?
“Có vẻ như là nhà Faust cần củng cố vị trí lung lay của mình.” Shady lên tiếng. “Lão đã hết thời rồi. Nhưng vẫn là một con rắn có độc đủ để giết chết bất kì ai dám xem thường nó.”
“Chắc chắn rằng, lão sẽ có sự trợ giúp của Chúa tể.” Tôi đáp. “Có khi ông sẽ được gặp lại chủ nhân của mình đấy. Tiện thể tống ông ra khỏi đây luôn.”
“Chủ nhân của ta?”
“Shady – Shadow of pig ấy.”
“Ta chẳng có chủ nhân nào cả.” Hắn nhún vai một cách vô thưởng vô phạt.
“Gì cơ? Chẳng phải ông sinh ra từ người hắn à?” Tôi hỏi lại.
“Phải, nhưng không có nghĩa hắn điều khiển được ta.”
“Vậy là sao?”
“Năng lực gì thì cũng có giới hạn của nó. Shady có thể phân ra nhiều những bản thể như ta nhưng sau đó chúng ta độc lập suy nghĩ với nhau, không giống như ngươi lúc này đâu bé con. Phần lớn những bản thể như bọn ta nghe lời để sống sót. Tất nhiên rồi, Shady không dại gì đưa bọn ta vào những cơ thể có sức mạnh vượt qua hắn, có lẽ ngươi là kẻ đầu tiên mà hắn không biết trước được.”
“Nói như vậy, tức là nếu Shady có thể đưa một bản thể như ông vào một cơ thể có sức mạnh vượt trội thì sức mạnh của ông cũng mạnh lên? Kể cả đó là cơ thể của Chúa tể?”
“Phải, trên lý thuyết là vậy, nhưng với mỗi một cơ thể thì luôn có sự kháng cự về mặt ý thức. Nhưng trong trường hợp nào đó nếu bọn ta làm được thì đúng… kể cả đó có là Chúa tể!”
Tôi há hốc mồm bởi những gì vừa nghe được! Shady thực sự là một kẻ có năng lực khó lường.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì bé con, nhưng Chúa tể biết mọi điều Shady làm và hắn không có cơ hội nào đâu.” Hắn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Chẳng kẻ nào có thể qua mặt ông ta cả.”
“Ông không lo ngại việc nói cho tôi biết những chuyện này sao?” Tôi hỏi lại.
“Không, vì một khi là một bản thể của Shady, thì bọn ta thường sẽ như là kẻ bỏ đi, chỉ một số hiếm trường hợp có được cơ thể cho riêng mình.” Hắn ta mỉm cười đáp lại. “Giống như ta đang ở đây. Mắc kẹt trong một mớ bòng bong này. Ngươi có thể thấy thằng nhóc kia làm gì ta đó. Mặc dù ta chưa nhận ra được năng lực của ngươi là gì nhưng với bấy nhiêu thôi cũng đủ để hạ Shady rồi. Cũng có thể là nhiều kẻ hơn nữa, không biết chừng…”
“Ồ, cám ơn lời khen tặng.”
Bỗng nhiên, chút đồng cảm dấy lên trong từng suy nghĩ mong manh.
“Ngoài việc ông chiếm được cơ thể của người khác để có được sự sống cho riêng mình thì còn cách nào khác để làm việc đó không?” Tôi buột miệng hỏi.
“Còn.” Ông ta có vẻ khá bất ngờ về điều này. “Đó là được chính người mà những bản thể chúng ta đang trú ngụ chuyển giao vào một cơ thể mới.”
“Việc đó diễn ra như thế nào?”
“Động mạch trên bàn tay trái, rạch một đường từ đó trên cả của vật chủ và cơ thể mới. Các bản thể sẽ đi theo con đường đó. Nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Ta không biết tại sao ta lại muốn nói cho ngươi biết điều này bé con ạ.” Trông ông ta lúng túng kỳ lạ. “Đó là việc nguy hiểm. Bọn ta có thể dùng lòng tốt đó để kết liễu luôn vật chủ…”
“À, đừng lo, tôi không hề có ý giúp ông làm điều đó đâu.” Tôi bật cười sảng khoái.
Shady gục gặc đầu. Tôi có thể cảm nhận sự lạnh lẽo trong màn sương lạnh giá kia vơi bớt đi một chút sau nụ cười nhẹ đó. Kẻ đang đứng đây lúc này không phải là Pig of Shady một cách toàn diện, mặc dù cũng xấu y như nhau vậy. Nhưng xét cho cùng điều duy nhất bản thể này gây ra cho tôi trước tới giờ chỉ là những cơn ác mộng và lời thì thầm chết chóc không hơn không kém. Trong thoáng chốc, tôi cũng đã nghĩ tới việc giúp ông ta có một cơ thể hoàn chỉnh hơn là việc trú ngụ ở đây như một quản gia. Tôi cần suy nghĩ về điều đó, vì sự thật không thay đổi rằng, ông ta cũng trong hàng ngũ những kẻ tay sai của Chúa tể. Tôi sẽ không thể biết được mình sẽ bị đâm sau lưng lúc nào.
Theo như lời ông ta nói thì sức mạnh của tôi lúc này thừa sức đánh bại Shady một cách dễ dàng? Ồ, như vậy là tôi mạnh hơn Victim rồi, có lẽ tôi mạnh hơn bất kì người bình thường nào, nếu tôi có thể kiểm soát được chính mình thì đây chẳng phải là cơ hội đánh bại Chúa tể sao?... Nhưng nếu không làm được, tôi có thể sẽ tiếp bước con đường của bố John!
“Có vẻ như ngươi vẫn suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó.”
“Phải, tôi không muốn mình trở thành một quái vật.” Tôi đáp.
“Về điều này, thì ta hoàn toàn đồng tình với nửa kia của ngươi, quái vật đến từ những cơn tức giận.”
Tôi không đáp, chỉ nhăn mặt một cách cáu kỉnh. Từ khi nào mà đến cả Shady cũng nói triết lý như vậy!
“Để ta nói cho ngươi nghe một chuyện về thứ mà được gọi là quái vật…”
“Em chắc về việc mình ở đây chứ, Kyra ?” Victim e ngại hỏi.
“Em chắc!” Kyra lớn tiếng. “Và anh có thể ngừng hỏi điều đó được không? Em nghĩ sau hai mươi bảy câu trả lời trước đó thì đã đủ với anh rồi.”
“Ơ, xin lỗi, anh đã không nghĩ mình hỏi nhiều tới vậy, chỉ là…”
“Chỉ là anh lo lắng, em biết điều đó. Được rồi, thư giãn đi nào, Victim, em không phải là một đứa con nít đâu.”
Claire bật cười bên cạnh cả hai, từ sau cuộc chiến chàng trai của cô luôn cố tỏ ra mình trưởng thành hơn, mặc dù nó khá là vụng về. Mordin đã bảo họ không nên can thiệp vào, nhưng không có nghĩa là họ không được tới. Đây là một cuộc đối đầu quan trọng. Họ đã nói chuyện nhiều về việc này. Mordin khá chắc chắn về việc Lennox không đơn thuần chỉ là muốn thử sức con trai mình, mà hắn thực sự muốn thứ có trong khu rừng WoodWorld.
Lão dẫn mọi người lên tầng thượng của ngôi trường. Và ông chắc chắn rằng cuộc đụng độ sẽ diễn ra ngay bên dưới trước đại sảnh.
“Ồ, chúng tới rồi.” Victim chỉ tay vào những cái bóng đang hiện dần lên trong sương mù.
Đội quân nhà Faust không đông như những gì ngài Lennox có. Pig of Shadow sánh vai cạnh vị thủ lĩnh già, làn khói tỏa ra từ hắn bao quanh lấy đám người khiến nó mờ ảo lướt đi trong không khí, nhuốm màu chết chóc cho những kẻ dám chặn trước mặt chúng. Lennox luôn vận cho mình một bộ vest cứng bóng loáng trong đêm tối cùng mái tóc dài màu bạch kim. Chiếc mũi cao nhọn kết hợp với đôi mắt luôn cau lại dò xét khiến lão không khác gì một con diều hâu đang rình mồi. Fasmict bước đi kiểu cách, gương mặt đầy tự tin và kiêu ngạo, nó cầm theo một thứ gì đó thuôn dài bên tay trái. Viktor thì không, trông anh mệt mỏi, nhưng luôn nhìn xung quanh một cách cẩn trọng. Anh chìm nghỉm trong cuộc diễu hành này. Lennox ra lệnh cho tất cả dừng lại trước bậc thang đầu tiên dẫn tới đại sảnh.
“Sáu người?” Victim lên tiếng hồ nghi. “Ông chắc về việc mình đã nói rằng đây là nơi được bảo vệ mạnh nhất chứ?”
“Tôi rất chắc chắn về điều đó.” Mordin đáp, chút buồn thoáng lên trong giọng nói của ông. “Con số không nói lên điều gì cả, chàng trai.”
Cả sáu người bảo vệ đều mặc áo chùng che kín mặt mình, Victim cố gắng nhìn vào họ để tìm kiếm Zero, nhưng anh hoàn toàn không thể nhận ra được bất kì dấu hiệu nào cả.
“Đừng sốt ruột, chàng trai.” Mordin nhắc nhở.
Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, mọi âm thanh bị rút kiệt để lại bầu không khí im lặng đến ngột ngạt. Lennox nói gì đó với những kẻ đứng bên cạnh. Ngoài Shady có thể được nhận diện một cách dễ dàng, thì ba tên còn lại Victim không biết là ai, chúng ẩn hiện trong làn khói mờ mịt.
“Một lời thôi.” Lennox lên tiếng trước tiên. “Trao cho Chúa tể vĩ đại thứ ngài muốn. Sẽ không có cái chết nào trong đêm nay cả.”
“Chúng tôi không phục vụ bất cứ Chúa tể nào của ngài, người đứng đầu gia đình nhà Faust.” Một giọng nói nhẹ nhàng, thư thái nhưng đầy dứt khoát vang lên. Đó là một phụ nữ.
“Các ngươi đứng lên chống lại chính đồng loại của mình?”
“Không. Chúng tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ nơi này.”
Lennox không nói thêm câu nào nữa, hắn quay đầu bước về phía những người của mình. Ánh mắt lão trao cho Fasmict một cách đầy hi vọng nhưng cũng chứa hàm ý ra lệnh. Thật khó để có thể biết tại sao nó lại tự tin đối đầu với những người bảo vệ này như vậy, vì xét cho cùng nó vẫn chỉ là một người bình thường, không, một tên công tử hống hách, vô tích sự.
“Xem ai đang bước lên kìa.” Victim bật cười khoái trá.
“Không, Lennox không phải là kẻ dễ dàng đẩy đứa con trai duy nhất vào chỗ chết như vậy.” Claire đáp. “Gia đình hắn luôn có các quy tắc điên khùng về sự thuần huyết.”
“Ý chị là quan hệ cận huyết?” Kyra hỏi lại.
Claire không đáp, cô chỉ gật đầu tán thành.
“Ồ, bảo sao Fasmict lại được cưng chiều như vậy, đối với dòng họ Faust, nó chẳng phải là một báu vật hay sao.”
Fasmict bước về phía trước, nó chỉ thẳng tay vào những người bảo vệ và lên tiếng: “Kẻ nào sẽ đối mặt với ta ngày hôm nay?”
Người có vóc dáng nhỏ bé, thanh mảnh nhất trong số Những người Bảo vệ chậm rãi bước lên, nếu so về ngoại hình thì rõ ràng quý tử nhà Faust đang có được lợi thế.
“Tân binh à?” Fasmict giễu cợt. “Tôi nghĩ mình cần một kẻ có kinh nghiệm thực thụ.”
Việc bị đối thủ bỏ qua trong ánh mắt khiến Fasmict nóng người, với tốc độ đáng kể, một vệt sáng khẽ hiện lên trong đêm tối cắt đứt khoảng không giữa hai người, máu tươi bắt đầu nhỏ xuống. Fasmict mỉm cười tự đắc, nó đưa bàn tay đang đeo găng lau đi thứ chất lỏng nóng hổi còn vương vấn lại trên lưỡi kiếm, rồi tiếp tục thủ thế.
Chắc chắn lúc này Fasmic không còn chỉ là một tên công tử vô dụng nữa trong mắt Victim. Lennox đã thực sự huấn luyện đứa con cưng của mình chu đáo, cái gật đầu của hắn thể hiện sự vừa lòng này. Viktor thì không, anh vẫn nhìn theo đứa em không cùng huyết thống một cách cẩn trọng.
Nhưng đó là điều duy nhất mà quý tử nhà Faust làm được, người bảo vệ dễ dàng né đi những đợt tấn công tiếp theo khiến Fasmict điên tiết. Ngừng lại một chút, nó thu kiếm lại, và bắt đầu nhắm nghiền đôi mắt lại.
“Quý tử nhà Faust thực sự không tệ.” Victim thích thú nói. “Nhưng có vẻ như là đã bất lực rồi.”
Anh đã nhầm, Fasmict biến mất vào không khí trong tíc tắc. Tốc độ của nó tăng lên đột ngột để dễ dàng vòng ra phía sau của người bảo vệ và đưa đường kiếm chết chóc của mình lên dọc sống lưng. Nhát kiếm đã trúng đích, tấm áo chùng bị chẻ làm đôi và làm lộ ra con người bên trong.
“Ôi, chúa ơi!” Victim kêu lên kinh ngạc.
“Zero!” Claire và Kyra gần như phát ra cùng một lúc. Còn Mordin chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười.
…
“Cậu muốn ra ngoài?” Anh ta cất tiếng hỏi, sự hồ nghi pha chút bất ngờ.
“Phải, tôi muốn lấy lại cơ thể của mình.” Tôi nhún vai.
“Điều gì đảm bảo rằng cậu đã sẵn sàng?”
Tôi đáp lại bằng ánh mắt xoáy sâu vào nửa đối lập như bố John đã từng làm.
“Cậu cần phải đánh bại tôi đấy.” Anh ta nghiêng mình thách thức.
“Chỉ vậy thôi hả?” Tôi hỏi lại.
“Chỉ vậy thôi!”
Nhảy ra khỏi chiếc cũi sắt và cảm nhận được sức mạnh của mình đã thay đổi, mọi thứ dường như chậm hơn… hoặc tôi đã nhanh hơn. Để kiểm chứng, tôi tự tạo ra cho mình một vật gì đó thật lớn. Nhưng rồi trước mặt là bức tượng sư tử ở bể nước của trường WoodWorld, thực tế thì đúng là thứ này dễ liên tưởng hơn nhiều.
“Cậu chắc mình muốn làm điều này chứ?” Anh ta lên tiếng.
“Tôi không biết.” Tôi mỉm cười đáp lại.
Một sự chấn động nhỏ diễn ra trong Căn phòng Tâm trí, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Hít một hơi dài chuẩn bị, tôi đưa tay chạm vào lớp da lạnh lẽo bằng đá cứng. Và mọi thứ ngoài sức tưởng tượng của cả hai, bức tượng sư tử bị hất mạnh lên không trung trước khi vỡ làm đôi sau cú đấm tiếp theo.
“Bắt đầu đi nào.” Tôi quay sang anh ta mỉm cười.
… Một cơn gió khác tiếp tục tràn qua, lần này nó mang tới hơi lạnh của sự sợ hãi. Sự sợ hãi tới từ kẻ đang đứng trước mặt tôi và những người trên tầng thượng kia. Mặc dù vẫn giữ được nét cao ngạo thường ngày, nhưng nó đã thận trọng. Cố gắng để gạt qua suy nghĩ Kyra đang theo dõi cuộc chiến bằng ánh mắt run rẩy, tôi bất động và đợi chờ Fasmict. Nhưng có lẽ là không, nó đưa thanh kiếm ngang mặt mình như một sự bảo vệ, hoàn toàn không có ý dại dột tấn công lần nữa. Quả là một quyết định khôn ngoan, chỉ tiếc là, nó vẫn nợ tôi nhiều điều.
Nở một nụ cười nham hiểu, tôi đấm văng đối thủ ra sau với hi vọng là mình đã sử dụng lực chỉ đủ làm nó choáng váng hoặc cùng lắm mất vài cái răng. Fasmict không khiến tôi thất vọng. Nhưng trước khi nó có thể đứng dậy như cũ thì cả cơ thể tiếp tục bị ném về phía đám người của nhà Faust.
Không lẽ lão ta thực sự bỏ mặc cậu quý tử của mình?Hoặc tôi cần mạnh tay hơn.
Giật lấy thanh kiếm trong tay, hơi thở yếu ớt của Fasmict báo hiệu sức lực cũng không còn nhiều nữa, dù sao vẫn dành lời khen cho kẻ mà tôi không ưa này. Tôi nghĩ là mình nên trả thù lại vụ rạch mặt hồi nãy. Đưa thanh kiếm cao lên đôi chút, nó hơi dài để có thể di chuyển theo ý muốn nhưng vết tích để lại cũng cần tương xứng với thứ đẹp đẽ này.
Viktor nhảy ra khỏi đội hình nhà Faust và đáp xuống chỗ tôi đang đứng. Thứ trên hai cánh tay anh là một thanh kiếm nặng nề hơn hẳn cái mà cậu em đã sử dụng.
Đá Fasmict về phía lão Lennox, tôi quyết định sẽ né khỏi nhát kiếm này thay vì đỡ lấy. Gương mặt Viktor thật đáng sợ, sự giận dữ hằn lên những vết vằn vện cương cứng. Đó là điều tôi mong chờ để trả lại những gì mình đã phải chịu đựng.
Sức nóng đang tràn qua từng thớ thịt trên cơ thể, nó thúc giục tôi ném anh ta lên cao và xẻ đôi giống như đã làm với bức tượng sư tử. Không để cho đối thủ có thời gian thủ thế, tôi nhún người phi tới lập tức. Rõ ràng là Viktor mạnh hơn Fasmict nhiều, cú đấm của tôi bị chặn lại chỉ bằng động tác xoay mặt thanh kiếm lại trước khi nó vỡ tan tành trước sự kinh ngạc của anh ta. Mỉm cười một cách đáng sợ, tôi túm lấy Viktor và ném vào không trung.
Lần này mình sẽ điều chỉnh lực hoàn chỉnh, tôi mong là vậy.
Anh ta không thể né tránh trong trạng thái này, Viktor vội vã khép đôi bàn tay lại về che chắn trước ngực. Tôi có thể nghe thấy tiếng xương gãy khe khẽ vang lên ngọt ngào. Nằm đó bất lực trên những bậc thềm của ngôi trường WoodWorld, nhịp đập mạnh mẽ kia tới từ nỗi sợ hãi bao trùm.
“Đây là kết thúc của tôi sao… Zero!” Ánh mắt Viktor chứa đầy sự van xin.
“Ngủ ngon…” Tôi ghé sát tai anh ta và thì thầm những lời chết chóc trước khi giúp Lennox loại trừ đứa con mà lão không mong muốn này.
Nhịp tim của tôi như hòa vào tiếng thổn thức của Kyra phía trên cao. Quay mặt đi trong im lặng, lúc này tôi cần bản thân mình tập trung vào trận chiến tiếp theo.
Tiếng gió đột ngột rít lên khiến tôi giật nảy mình đưa hai tay về phía trước kịp thời đỡ lấy một cú đá trời giáng. Sức mạnh của nó quá lớn khiến cả cơ thể văng mạnh về phía bức tượng sư tử thực sự ở bể phun nước.
Bọn chúng đã bắt đầu hành động!
Vội vã bật dậy và nhận ra mình đã bị bao phủ bởi lớp khói đen đặc kín của Shady, chúng xoắn lại thành những đoạn dây chắc chắn, trói chặt và nhấc bổng tôi lên không trung.
“Kế hoạch thay đổi Lennox.” Shady ra lệnh. “Chúng ta cần tiêu diệt thằng nhóc con này.”
“Vậy là sao?” Lennox đáp lại giận dữ.
“Buổi thử sức các cậu quý tử của dòng họ Faust kết thúc rồi.”
“Chưa đâu, cho tới khi chúng ta lấy được món quà cho Chúa tể.”
“Đây mới chính là món quà mà Chúa tể của chúng ta cần!” Shady kéo tôi lại và mỉm cười.
“Shady!” Lennox lớn tiếng nhắc nhở.
“Ngài đã hết thời rồi, Lennox.” Pig of Shadow bật cười mỉa mai.
Coi bộ mấy tên này không được thân thiện cho lắm, bản thể của Shady nói rằng hắn hoàn toàn có thể bị đánh bại, điều tôi cần là tin vào chính mình mà thôi.
“Không có kẻ nào có thể qua mặt được Lennox Felix Faust!” Vị thủ lĩnh già đứng đầu của dòng họ Faust cắm mạnh cây gậy của mình sâu xuống mặt đất. Đoàn quân của ông ta ngay lập tức thay đổi tư thế tấn công hướng tới Shady.
Hai kẻ bí ẩn tiến lên đứng chắn trước mặt hắn, chúng là những bản thể khác, tôi chắc chắn điều đó. Mùi hôi xông tới từ kẻ đã hất văng mình vừa rồi tỏa ra từ phía sau cùng tiếng thở nặng nề của hắn khiến tôi nhớ tới tên cận vệ của Những vị Thủ lĩnh Tối cao đứng đầu dòng họ Gristendusd.
Fasmict lúc này nép sát sau đám cận vệ của gia đình, nó đang sợ. Lennox thì không, sự giận dữ đã thao túng toàn bộ nỗi sợ hãi đó. Điều duy nhất lão muốn là xé xác Shady, chẳng ai mà không nhận ra được trên những vạch máu hằn lên vằn vện lúc này. Sợi dây thừng bằng khói khẽ nới lỏng ra một nhịp khi tâm trí hắn bị phân tâm bởi sự việc diễn ra. Ngay lập tức, kẻ đứng phía sau tôi lao tới khi thấy làn khói bị xé toạc ra của Pig of Shadow.
Hít một hơi dài để nhớ lại bố John cũng đã từng như thế, ông chặn đứng sức mạnh của Pubbill một cách công bằng và giờ tôi sẽ lặp lại điều đó. Trong khoảnh khắc quyết định liều lĩnh, một luồng không khí thổi bạt đi mọi thứ xung quanh tới từ việc hai luồng sức mạnh va thẳng vào nhau một cách trực diện. Tiếng thở hộc ra nặng nề từ khí quản vỡ vụ bởi chấn động cùng tiếng nhịp tim cũng đột ngột dừng lại trong tĩnh lặng. Những ánh mắt và tiếng kêu lên ngỡ ngàng, hắn ngã gục xuống đất!
Shady vội vã tung ra làn khói đen phủ kính cơ thể hai kẻ còn sót lại trước khi biến mất như thường lệ. Hắn không nhất thiết phải màu mè như vậy, tôi phì cười. Còn Lennox, ông ta vẫn đang đứng đó, im lặng dè chừng.
“Đủ rồi.” Tôi lên tiếng.
Sau vài phút suy ngẫm đắn đo, Lennox ra hiệu cho người của mình quay đi một cách mệt mỏi và chán nản. Đêm nay, người đứng đầu nhà Faust đã thất bại hoàn toàn.
“Còn Viktor mà cha?”
“Nó không phải là người của chúng ta.” Lennox lạnh lùng đáp lại.
Fasmict không dám mở thêm lời nào nữa, nó cố gắng thu lại những xúc cảm thất vọng rồi lặng lẽ bước theo. Không thể nói rằng tôi không đồng cảm với thằng nhóc ấy, sự bất lực khi cứu lấy người thân của mình, như tôi đã từng chứng kiến với Martin…
Những người bảo vệ đã lui vào trong, điều đó chứng minh tôi đã sẵn sàng. Hướng ánh mắt về phía xác Viktor lần nữa, tôi kéo vạt áo chùng lên và chuẩn bị bước đi về phía bóng tối.
“Dừng lại!” Giọng nói như ra lệnh ấy vang lên phía sau khiến lồng ngực tôi đóng băng trong khoảnh khắc.
Kyra bước tới mà chẳng hề sợ hãi, má lúm của cô bạn ẩn hiện dưới ánh trăng, nước mắt đã rơi rất nhiều trên đôi mắt ửng đỏ ấy. Tôi thực sự muốn nói xin lỗi nhưng tất cả những gì làm được là đứng im ở đó như một thằng ngốc. Bằng hành động bất ngờ không hề nghĩ tới, Kyra ôm chặt lấy cơ thể tôi, thật ấm áp, mùi hương và sự ngọt ngào ấy chẳng bao giờ thay đổi.
“Zero… về nhà thôi!” Giọng nói cứng cỏi cất lên.
Tôi đáp lại, nặng trĩu những xúc cảm day dứt: “Đây là quyết định mình chọn. Đã không còn là mình của ngày trước nữa!”
“Không, chẳng có gì thay đổi cả!” Kyra quả quyết.
Đôi mắt chìm đắm nét cương nghị có phần đáng sợ của cô bạn, và tôi biết chắc chắn mình sẽ nhận lấy một cú đấm nếu từ chối điều đó.
Victim thở dài đưa mắt nhìn lại khung cảnh trận chiến lần nữa: “Thật tội nghiệp, thằng bé. Nó không đáng phải bị như vậy. Lão còn không thèm mang về cho tử tế nữa. Tôi nghĩ chúng ta cần làm điều gì đó cho cậu ta. Và... CÁI QUÁI GÌ THẾ KIA?”
Anh ta suýt nữa ngã ra khỏi đó nếu Claire không nhanh tay giữ lại. Viktor lồm cồm bò dậy với khuôn mặt vẫn há hốc kinh ngạc, tôi đâu phải kẻ máu lạnh. Và bằng cử chỉ cám ơn, anh ta khẽ cúi mình xuống.
“Làm sao mà có thể?” Claire lên tiếng ngạc nhiên.
Nụ cười trở lại trên gương mặt Kyra thắp sáng lên những hi vọng một lần nữa!